Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen)

Chương 46: Đồng phục khống




Editor: Linh
Giọng nam nhân âm lãnh mà xa cách, lại lộ ra chút uy nghiêm không cho phản bác.
Vương Tam Nhi là lão bánh quẩy trong đám lưu manh, nhưng trong nhất thời cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Vương pháp? Ở trong mắt ta, chủ tử nhà ta chính là vương pháp!”
Nam nhân vẫn luôn đứng đưa lưng về phía Ôn Ly, cho nên Ôn Ly nhìn không thấy vẻ mặt hắn, nhưng là từ vẻ mặt lúc này của Vương Tam Nhi để phán đoán, vẻ mặt của người nam nhân lúc này nhất định là không thân cận lắm. “Để lại tròng mắt của ngươi, ta mang về nhờ đại phu khám và chữa trị cho.”
Vương Tam Nhi: “…”
Vương Tam Nhi cẩn thận đánh giá nam nhân trước mặt vài lần, tuy rằng nói chuyện hơi ngang ngược, nhưng nhìn trang phục không giống người tuần thành lắm? Có thể ngang ngược hơn chủ tử nhà ta sao? Vì thế Vương Tam Nhi lần nữa có thêm sức mạnh, “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản chuyện của bản đại gia?”
Nam nhân thoáng nghiêng người, trường đao trong tay theo đó loáng lên một cái, Vương Tam Nhi vội vàng lui về phía sau, sợ đầu đao quét lên mặt mình.
“Đầu nhân, chuyện gì vậy?” Phía sau đi tới một đám người mặc đồng phục giống với người nam nhân, ánh mắt Ôn Ly ý thức lướt qua bọn họ một vòng, cuối cùng phát hiện vẫn là người nam nhân đứng chắn trước mặt mình mặc bộ quần áo này tuấn tú nhất.
Nam nhân đằng trước nghe vậy rốt cục quay đầu lại, con ngươi thanh lãnh khẽ di động, ánh mắt lãnh đạm đảo qua mọi người một vòng, lại quay lại trên người Vương Tam Nhi. Vương Tam Nhi theo bản năng run lên.
“Hữu thiên linh vệ Thượng Tướng quân, Bùi Hành.”
Vương Tam Nhi sững sờ một lát mới phản ứng kịp nam nhân này là đang trả lời câu hỏi của hắn. Ba chữ Thượng tướng quân làm hắn nao nao, nhưng nghĩ đến chủ tử mình là Vương gia, liền đè một tia lo ngại vừa mới toát ra xuống. Thấy đối phương có thêm người đến giúp đỡ, Vương Tam Nhi gân cổ họng hướng mấy người phía sau hô lên: “Còn thất thần làm gì? Lên cho ta!”
Nhóm tiểu người hầu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, động tác nhanh chóng xông về phía Bùi Hành, có điều nhóm thủ hạ phía sau Bùi Hành nhanh hơn bọn hắn rất nhiều. Nhóm tiểu người hầu ngay cả một sợi tóc của Bùi Hành cũng chưa chạm được, đã bị một đám thiên linh vệ bao vây. Vương Tam Nhi nhíu mày, Vương Tam Nhi nhướng mày, nghĩ bắt mỹ nhân quan trọng hơn, liền thừa dịp thiên linh vệ cùng nhóm tiểu người hầu dây dưa, quên cả sống chết đánh về phía Ôn Ly.
Ôn Ly nhấc chân chuẩn bị đá về phía mặt Vương Tam Nhi, đáng tiếc mũi chân vừa mới giật giật, Vương Tam Nhi cũng đã bị đá bay ra ngoài. Đồng thời tay trái của mình cũng bị người kéo, cả người đều ngã vào trong lòng Bùi Hành.
Ở cự ly gần xem mỹ nam mặc đồng phục, trái tim Ôn Ly sôi trào. Trên khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm lộ ra chút mỹ cảm cấm dục, làm cho người ta nhịn không được muốn lột sạch đồng phục của hắn ra, sau đó…. Mặc lên người mình.
Bùi Hành hoàn toàn không phát hiện Ôn Ly đang nghĩ cái gì, bởi vì trong nháy mắt hắn ôm lấy Ôn Ly, liền cảm thấy sau lưng có một luồng sát khí bén nhọn bắn tới. Ngay cả thời gian suy xét cũng không có, cổ tay phải của Bùi Hành đột nhiên đau xót, trước mắt chẳng biết từ lúc nào nhiều hơn một người nam nhân, kéo Ôn Ly vào trong lòng mình.
“Vệ Anh?” Ôn Ly cũng bị phát hoảng, có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên liền thấy Vệ Anh vẻ mặt phẫn nộ.
Bùi Hành nhìn thoáng qua nam nhân sắc mặt âm trầm phía đối diện, lại nhìn thoáng qua cổ tay đã trở nên xanh tím của mình, khóe miệng gợi lên một độ cong nhạt nhẽo, “Khánh vương ra tay cần gì nặng như vậy.”
“Ngươi hẳn nên may mắn là bây giờ nó vẫn còn ở trên người ngươi.” Vệ Anh giọng điệu và sắc mặt của hắn lúc này âm lãnh như nhau, người qua đường ở một bên vây xem đang nghe được hưng trí bừng bừng tập thể run lên.
Bùi Hành tùy ý xoa xoa cổ tay sưng lên của bản thân, liếc Vương Tam Nhi vừa từ trên mặt đất bò dậy, “Khánh vương nếu muốn hết tức giận, bên kia có người thích hợp đấy.”
Vương Tam Nhi vừa mới đứng lên kém chút lại ngã về trên mặt đất.
Vệ Anh vẫn nhìn Bùi Hành, hai tròng mắt híp lại, cánh tay phải từng khoát trên lưng Ôn Ly phá lệ chói mắt, “Bổn vương vẫn muốn chặt tay ngươi hơn.”
Ôn Ly kéo góc áo Vệ Anh, chỉ vào Vương Tam Nhi mặt xám mày tro nói: “Người kia vừa rồi bảo ta bồi hắn đi chơi.”
Lời nói của Ôn Ly rốt cục làm ánh mắt Vệ Anh dời khỏi người Bùi Hành, ngược lại nhìn về phía Vương Tam Nhi. Vương Tam Nhi lập tức căng thẳng, người này, vì sao người này lại có biểu cảm muốn ăn thịt người vậy?
“Không bằng bổn vương cùng ngươi chơi được không?
Giống như tiếng gọi đến từ địa ngục, máu toàn thân Vương Tam Nhi đều theo câu nói này biến lạnh. Nếu có thể, bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu xuống đất, hô to một tiếng, “Nương à, con muốn về nhà –”
“Vương Tam Nhi! Chuyện ta bảo ngươi đi làm sao ngươi đi lâu vậy hả? Hoa cúc đều lạnh rồi!” Trong đám người một giọng nói cao vút phá tan tầng tầng trở ngại vang lên.
Vương Tam Nhi trong lòng vui vẻ, cứu tinh! Cứu tinh đến rồi!
“Vương gia! Bọn họ bắt nạt ta!” Vương Tam Nhi lập tức như bạn học nhỏ nhìn thấy gia trưởng, liên tục khóc kể với người mới đến, “Bọn họ đều tranh cướp tiểu mỹ nhân kia với ta!”
Người đến không kiên nhẫn đẩy Vương Tam Nhi đang chắn trước người mình ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vệ Anh vẫn dễ thấy như cũ trong đám người.
Sắc mặt lập tức thay đổi, người tới một phen túm lấy Vương Tam Nhi, lấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hỏi, “Tiểu mỹ nhân ngươi tìm cho ta không phải là vị nằm trong lòng hắn đấy chứ?”
Vương Tam Nhi hai mắt đẫm lệ gật đầu, “Đúng vậy!” Cho dù là ở Kinh thành, tiểu nữ tử mỹ lệ xinh xắn như vậy cũng không có nhiều đâu!
“Bốp!” Một tiếng giòn vang, Vương Tam Nhi bị người tát gã xuống mặt đất, cả người đều ngây ngốc. Người nọ nhìn Vệ Anh, vẻ mặt chột dạ cười, “Ngũ ca, hạ nhân của ta không hiểu chuyện, huynh ngàn vạn lần đừng chấp với hắn.”
Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, đối người nọ nói: “Vậy ta liền chấp với ngươi.”
Người nọ: “…”
Hắn đạp Vương Tam Nhi đang quỳ rạp trên mặt đất một cái, lại mắng to: “Vương Tam Nhi, mắt ngươi bị mùa à?! Ngay cả Khánh vương phi cũng dám mạo phạm, không muốn mạng nữa đúng không?”
“A?” Vương Tam Nhi ủy khuất nhìn người nọ, “Nhưng là, nhưng là rõ ràng ngài nói….”
Lời nói tiếp theo triệt để biến mất trong ánh nhìn chằm chằm của người nọ.
Bùi Hành một lần nữa đút đao về lại trong vỏ, nhìn Vương Tam Nhi cười nhạo một tiếng, “Cho nên ta mới nói giúp hắn đưa tròng mắt đến cho đại phu xem.”
Vương Tam Nhi nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Ta có thể tự mình đi.”

“Ngũ ca, việc hôm nay thật sự là một hiểu lầm, ngày khác ta sẽ tự mình đến cửa bồi tội.” Người nọ xách Vương Tam Nhi lên, muốn lui lại, lại bị Vệ Anh đằng sau gọi lại, “Lục đệ, ngươi không ở đất phong của ngươi, chạy đến Kinh thành làm cái gì?”
Từ sau khi Thái tử bị nhốt vào thiên lao, nhóm Vương gia Hoàng tử vốn đang ở đất phong của mình ào ào lấy các loại lý do chạy về Kinh thành. Lục Hoàng tử bị Vệ Anh hỏi như vậy, lui không thể lui, đành phải miễn cưỡng xoay người lại, “Ta chỉ đến xem Hoa đăng thôi.”
Đôi mắt đen nhánh của Vệ Anh mang theo chút như cười như không nhìn Lục Hoàng tử, da đầu Lục Hoàng tử run lên. Hắn nuốt nuốt nước miếng, nói tiếp: “Thuận tiện đến xem Thái tử.” Đã chết hay chưa.
Vệ Anh cười lạnh một tiếng, đối Lục Hoàng tử nói: “Thái tử dễ nhìn sao?”
Lục Hoàng tử: “…”
Hắn nên trả lời là dễ nhìn hay khó nhìn đây?
Lục Hoàng tử mấp máy môi, khó khăn nói: “Không dễ nhìn bằng Tứ ca.”
Vệ Anh gật gật đầu, “Phụ hoàng cũng nói như vậy.”
Lục Hoàng tử: “…”
Hắn đây là đang ám chỉ cái gì?
Sau khi Lục Hoàng tử mang theo Vương Tam Nhi che mặt rời khỏi, Vệ Anh lại đem lực chú ý quay trở lại trên người Bùi Hành. Nhìn người da trắng mỹ mạo, góc cạnh rõ ràng trước mắt, miệng Vệ Anh gợi lên một độ cong nhàn nhạt, “Bùi Tướng quân không hổ được xưng là mười sáu vệ hoa.”

Chúng Thiên linh vệ phía sau Bùi Hành sắc mặt lập tức thay đổi.
Bùi Hành lớn lên quả thật rất đẹp, đây là chuyện thật mà tất cả Thiên linh vệ đều biết. Nhưng Bùi Hành ghét nhất chính là người khác nói hắn đẹp, đây là nhận thức chung của tất cả các Thiên linh vệ dùng máu đổi lấy.
Từ lần trước sau khi Bùi Hành cho bọn họ kiến thức cái gì gọi là địa ngục nhân gian xong, lại không ai dám lôi từ mười sáu vệ hoa ra nói.
Vương gia không hổ là Vương gia, quả nhiên trâu!
Chúng Thiên linh vệ lập tức cảm thấy kính nể Vệ Anh.
Bùi Hành lần này không có lập tức rút đao ra như bình thường, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Anh, sau đó nói: “Vương gia mới là hoa của nước Khương.”
Nếu như lời này nghe ở trước kia, nhất định sẽ làm Vệ Anh không vui, nhưng sau khi đã trải qua Ôn Ly khen bề ngoài hắn cùng mấy ngày trước đây được Hoàng thượng rửa tai, Vệ Anh đã có thể vui vẻ tiếp nhận đánh giá này, “Trời sinh, ghen tị không được.”
Bùi Hành: “…”
Hắn cảm thấy nên một lần nữa đánh giá lại Khánh vương.
Một hội Hoa đăng trải qua ầm ĩ như vậy, Vệ Anh hiển nhiên sẽ không lại để Ôn Ly tiếp tục dạo chơi. Sau khi giao đãi phòng bếp nấu cho Ôn Ly một bát bánh trôi, Vệ Anh lập tức kéo Ôn Ly về phòng.
“Ly Nhi, nàng rất thích tên Bùi Hành kia à?” Mở miệng chính là đen mặt thẩm vấn.
Ôn Ly trợn mắt, nói dối nói: “Không có.”
Vệ Anh mấp máy môi, sắc mặt càng thêm đen: “Còn dám gạt ta. Ánh mắt nàng lúc nhìn hắn sáng hơn sao, nàng biết không?”
Ôn Ly: “…”
Hiện tại nội tâm nàng đang sâu sắc kiểm điểm bản thân, sau này thấy người mặc đồng phục, nhất định phải hàm súc một chút, ít nhất phải cam đoan ánh mắt không phát sáng.
Môi dưới đột nhiên đau xót, không biết từ khi nào Vệ Anh đã hung hăng cắn lên, “Còn dám nghĩ đến hắn?!”
Môi Ôn Ly lập tức rỉ ra tia máu, ủy khuất nhìn Vệ Anh, “Ta chỉ là cảm thấy quần áo hắn mặc rất đẹp thôi.”
Ánh mắt nguy hiểm của Vệ Anh híp híp, sau đó như là nghĩ tới cái gì liếm sạch tia máu trên môi Ôn Ly đi, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Ly ngủ dậy trong phòng đã chất đầy đồng phục đủ loại màu sắc hình dạng có thể nhìn thấy trong hoàng cung, gần như đều chất đầy trong đây.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu khỏi đống đồng phục, ánh mắt hơi tối nhìn Vệ Anh đang đứng trước giường, “Mấy cái này là chàng làm ra?”
Vệ Anh lãnh ngạo hừ một tiếng trả lời Ôn Ly.
Ôn Ly mấp máy khóe miệng, tiếp tục hỏi: ‘Chàng đem đống quần áo này đến đây là muốn làm cái gì?”
Vệ Anh liếc đống quần áo xếp thành núi nhỏ, lạnh mặt nói: “Nàng thích bộ nào, ta mặc cho nàng xem.”
Ôn Ly: “…”
Tuy rằng lúc này mặt nàng giả bộ cực kỳ trấn định, nhưng thật ra nội tâm đã sớm vang như pháo nổ!
#Tướng công của ta làm sao có thể săn sóc vậy chứ! Oa#
Nhìn dáng vẻ kích động lại cực lực kìm lại của Ôn Ly, sắc mặt vẫn luôn lạnh lẽo từ tối qua của Vệ Anh rốt cục dịu lại một chút.
Ôn Ly từ trên giường xuống dưới, từ đống quần áo chọn ra một bộ, tràn ngập chờ mong nhìn Vệ Anh, “Bộ này đi!”
Vệ Anh nhìn bộ đồng phục Thiên linh vệ trong tay Ôn Ly, sắc mặt vừa mới dịu xuống lại căng trở lại. Một phen đoạt lấy quần áo trong tay Ôn Ly, Vệ Anh nhanh chóng đổi xong.
Ôn Ly nhìn Vệ Anh mặc đồng phục của Thiên linh vệ, hai mắt lập tức phát sáng. Tuy rằng mặc cùng một bộ quần áo, nhưng Vệ Anh và Bùi Hành mặc vào là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Nếu nói cảm giác Bùi Hành cho Ôn Ly là cấm dục, thì Vệ Anh chính là gợi cảm đòi mạng.
Nút thắt trên cổ áo chưa cài hết, lộ ra một đoạn cổ trơn bóng, tóc đen có chút tán loạn xứng với ánh mắt hơi hiển chút lười nhác… Căn bản là cầm giữ không nổi!
Ôn Ly nhào vào trong lòng Vệ Anh, vòng qua ôm eo hắn, “Vệ Anh, chàng thật là đẹp!”
“Hừ.” Vệ Anh tiếp tục lãnh ngạo khẽ hừ, giống như vô ý hỏi, “Ta mặc đẹp hơn hay Bùi Hành mặc vào đẹp hơn?”
“Đương nhiên là chàng rồi!” Ôn Ly nhắm mắt lại, đầu dụi dụi vào trong lòng Vệ Anh.
“Hừ.” Nhận được câu trả lời thuyết phục, khóe miệng Vệ Anh rốt cục nhịn không được cong lên. Xem ra chiêu này vẫn còn rất dùng được.
Nếu đổi lại trước kia, hắn nhất định nằm mơ cũng sẽ không tưởng được, mình cũng có một ngày phải dựa vào hy sinh sắc đẹp để đổi lấy niềm vui của nữ nhân.
Đang lúc hai người chìm đắm trong cảm xúc của mình, một màn giống như đã từng quen biết lại trình diễn, “Dụ thân vương, ngài vẫn nên qua thư phòng chờ đi!” Lý tổng quản vừa gấp vừa giận, nếu lại cắt đứt chuyện tốt của Vương gia, cái mạng nhỏ này của ông sẽ thật sự phải giao ra rồi!
“Ha, thư phòng?” Dụ thân vương cười lạnh một tiếng, “Ngươi là muốn bổn vương ngốc trong thư phòng uống trà trưa sao?”
Dụ thân vương nói xong liền chuẩn bị trức tiếp đẩy cửa tiến vào, cửa bên trong lại trước một bước mở ra. Nhìn Vệ Anh từ trong phòng đi ra, Dụ thân vương ngây người đủ ba giây, “Hoàng chất ngươi…. Khi nào thì gia nhập Thiên linh vệ vậy?”
Vệ Anh ánh mắt lạnh lẽo đảo qua người hắn một lượt, ngay cả Lý tổng quản ở bên cạnh cũng rùng mình một cái, “Nếu ngươi tới chỉ để hỏi chuyện này, vậy ngươi có thể trở về rồi.”
Đối với việc Vệ Anh lạnh nhạt, Dụ thân vương sớm tập mãi thành thói quen, lần này cũng giống như không có việc gì cười cười, “Ta đến chủ yếu là muốn nói cho hoàng chất biết, rất nhanh sẽ có người đến thiên lao cướp ngục…
#Lời tác giả: Cho nên nói, Vương gia cả đêm không ngủ chính là vào cung để trộm quần áo…
Sau đó về nhà chơi cosplay….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.