Đợi Mưa Tạnh

Chương 34: Tình nhân hoàn mỹ




Bắc Vũ cứng đờ cả người, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Mặc dù lần trước cũng là Thẩm Lạc chủ động, nhưng lần đó anh say rượu, nên lúc hôn có hơi thô lỗ.
Lúc ấy cô còn mải kinh ngạc, cho đến khi tỉnh táo lại thì đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Vậy nên trừ đau ra cô không còn cảm giác gì nữa.
Mà lần này Thẩm Lạc lại hoàn toàn tỉnh táo. Trên người anh có một cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng sau khi tắm xong.
Anh biết rõ mình đang làm gì. Loại xảm giác tê dại kia làm Bắc Vũ muốn không để ý tới cũng khó. Cô gần như nín thở, trong đầu trở nên mơ màng.
———— lược bỏ một đoạn nửa H nửa không mà tớ thấy không cần thiết ————-
Sau khi kết thúc, cô liền quên sạch chuyện mất tự nhiên lúc trước. Bản thân cô vốn không phải là người quá rụt rè, nên sau khi thành công bước lên một bước, thì cả thể xác lẫn tinh thần đều mở mang.
Bây giờ thì cô đã biết tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích yêu đương vụng trộm rồi. Bởi vì không cần tình cảm, con người ta cũng có thể vui vẻ được.
Cái gọi là không có tình yêu thì tình dục gì gì đó, cũng chỉ là suy nghĩ của những người chưa có kinh nghiệm thôi.
Cô nhìn Thẩm Lạc đang xuống giường. Chỉ cần bạn giường là người đẹp trai, khỏe mạnh, thì đúng là thoải mái hơn hẳn ông chồng đầu hói, bụng phệ nhiều.
Cô vẫn còn hơi mệt, nên nằm im trên giường. Lúc này cô chỉ muốn huýt sáo và làm một điếu thuốc thôi.
Sau khi Thẩm Lạc xuống giường thì đưa cho cô một chén nước ấm.
Cô ngả ngớn nhìn anh rồi nghĩ thầm. Không chỉ đẹp trai, khỏe mạnh, mà còn biết chăm sóc người khác nữa. Đúng là người tình hoàn mỹ mà. Mà cô đã ký thỏa thuận với anh rồi, nên anh người tình hoàn mỹ này có tốt đẹp ra sao, thì cũng chỉ là của mình cô thôi.
Thế là cô không nhịn nổi sự đắc ý nữa, mà quay sang huýt sáo với anh.
Thẩm Lạc không hiểu gì hết nên hỏi cô:
– Sao đấy?
Bắc Vũ vội vàng lắc đầu:
– Không có gì.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi thăm dò cô:
– Vừa nãy có thoải mái không?
Bắc Vũ định nói là quá thoải mái luôn. Nhưng mà như vậy thì lại thiếu sự rụt rè, nên cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Cô nghĩ đến sự thành thạo của anh thì thuận miệng nói:
– Không ngờ anh còn rất dày dặn kinh nghiệm đấy.
Thẩm Lạc ngẩn ra:
– Anh vẫn luôn biết cách áp dụng lý luận vào thực tiễn.
Bắc Vũ chả thèm quan tâm mấy cái lý luận với thực tiễn của anh. Dù sao cô là người hưởng thụ, thì cô chỉ cần biết cô thoải mái là được rồi. Nếu mà lần này còn đau như lần trước, thì rất có khả năng cô sẽ đơn phương hủy thỏa thuận đấy.
Cô cầm điện thoại lên xem giờ rồi kêu lên:
– Sắp mười mọt giờ rồi, em phải về đây.
Muốn làm một người bạn tình có đạo đức nghề nghiệp, thì sau khi ngủ xong phải mặc quần áo, và ai về tìm mẹ người ấy.
Thẩm Lạc nhìn cô nhảy xuống giường, rồi luống cuống tìm bộ quần áo bị anh ném xuống đất thì giơ chân ra đá nó vào trong gầm giường.
– Quần áo của mình đâu nhỉ?
Bắc Vũ vừa giở chăn ra tìm vừa lẩm bẩm.
Thẩm Lạc nói:
– Anh thấy nó bẩn nên bỏ vào máy giặt rồi.
– Hả? Vậy em về kiểu gì?
Thẩm Lạc lại nói tiếp:
– Dù sao cũng ở gần nhau. Đợi mai nó khô rồi em về vẫn kịp giờ đi làm.
– Nhưng mà?
Bắc Vũ luôn cảm thấy loại quan hệ cùng giường, chung chăn gối này rất kỳ quái.
Thẩm Lạc ôm lấy cô từ phía sau, rồi thả cô lên giường:
– Vừa nãy em bảo là rất thoải mái mà? Có muốn thêm lần nữa không?
– Gì cơ?
Bắc Vũ còn chưa kịp quyết định, thì đã bị anh chặn lại rồi.
Kết quả cuối cùng chính là Bắc Vũ mệt đến mức ngón tay cũng không động đậy nổi, chỉ có thể ngủ lại ở nhà Thẩm Lạc.
Vận động quá độ thì tất nhiên sẽ ngủ rất say.
Đến khi Bắc Vũ tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Cô đang xoa đôi mắt nhập nhèm, thì lại trông thấy anh chàng ngồi bên cạnh mình.
– Chào buổi sáng!
Thẩm Lạc mở miệng chào hỏi cô.
Lúc này Bắc Vũ mới phản ứng lại. Cô ngượng ngùng cười một cái:
– Chào buổi sáng!
Cô vẫn còn nhớ tối hôm qua cô mệt quá, nên chưa kịp tắm rửa gì mà ngủ mất luôn. Nhưng hiện tại người cô rất sạch sẽ, không có chút cảm giác khó chịu nào, hiển nhiên là đã được Thẩm Lạc xử lý rồi.
Đúng là một người bạn tình hoàn mỹ.
Thẩm Lạc nói:
– Bây giờ vẫn còn sớm. Để anh đi làm bữa sáng.
– Không cần đâu, em về tắm rửa rồi thay đồ đây.
Thẩm Lạc lại nói:
– Vậy anh làm xong thì bảo Phi Thuyền Nhỏ mang sang cho em.
– Với quan hệ này của chúng ta, thì anh không cần làm những việc này đâu.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cô:
– Chúng ta không phải động vật. Cho dù không có tình cảm thì cũng không cần phải giới hạn trong loại quan hệ đó. Huống chi mấy thứ này cũng không có gì cả.
Bắc Vũ cảm thấy lời anh nói rất có lý. Dù sao cô cũng là hàng xóm của anh, lại còn là bạn cơm nữa. Ngoài quan hệ bạn tình ra, thì cô và anh cũng có thể coi là bạn bè. Miễn là không phải yêu đương là được.
Nghĩ vậy thì cô cũng thấy bình thường trở lại:
– Vậy thì làm phiền anh rồi.
Cô nhìn thấy quần áo của mình ở trên tủ thì cầm lấy mặc vào.
Khi cô đang rón rén đi qua phòng Phi Thuyền Nhỏ, thì cánh cửa phòng vừa hay mở ra. Phi Thuyền Nhỏ đang dụi mắt thì nhìn thấy Bắc Vũ. Cậu bé kinh ngạc kêu lên:
– Sao chị lại ở nhà em thế?
Bắc Vũ cười gượng rồi chào cậu bé:
– Chào Phi Thuyền Nhỏ! Chị sang thăm em!
Phi Thuyền Nhỏ cười hì hì:
– Chị sang tìm em sớm thế là định cho em socola hả?
Bắc Vũ cố ý cảm thán:
– Ôi, socola của chị đâu nhỉ? Sao lại không thấy đâu nhỉ? Chắc là chị để quên ở nhà rồi. Đợi chị về lấy cho em nhé!
Cô nói xong thì vội vàng chạy về nhà.
Phi Thuyền Nhỏ nhìn theo bóng lưng cô, rồi quay lại nhìn bố mình, nói nhỏ:
– Chắc chắn là chị ấy lừa con. Chắc chắn là tối qua chị ấy lại uống say, xong chú Nhị Cẩu không có nhà, nên bố lại cho chị ấy ngủ nhờ ở nhà mình.
Thẩm Lạc xoa đầu cậu nhóc:
– Phi Thuyền Nhỏ thật thông minh.
Phi Thuyền Nhỏ đắc ý cười. Sau đó lại nghiêm túc nói:
– Nhưng mà bố à, bố lại chị ngủ ở phòng bố hả?
– Sao thế?
Phi Thuyền Nhỏ quýnh lên:
– Cái này mà bố cũng không biết à? Con trai với con gái không được ngủ cùng nhau! Chị ấy không phải vợ bố! Cũng không phải bạn gái luôn!
Thẩm Lạc xoa thái dương, rồi hắng giọng:
– Phi Thuyền Nhỏ à, sau này còn đừng tìm vợ cho bố nữa.
– Tại sao ạ?
Phi Thuyền Nhỏ vội la lên:
– Bố sắp ba mươi tuổi rồi, nếu mà còn không có vợ thì người ta sẽ cười bố đấy.
Thẩm Lạc nói:
– Bởi vì bố và chị đang quen nhau.
Phi Thuyền Nhỏ không hiểu lắm:
– Đang quen nhau là cái gì?
Sau đó không đợi Thẩm Lạc giải thích, cậu nhóc đột nhiên mở to mắt, hai tay che lấy miệng:
– Bố muốn nói là chị là vợ bố hả?
Thẩm Lạc nói:
– Nào có ai vừa gặp đã làm vợ luôn.
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Vậy thì là bạn gái. Nhưng mà chú hôm trước không phải bạn trai của chị ấy à?
Thẩm Lạc nói:
– Không phải.
– Không phải à?
Phi Thuyền Nhỏ thở phào một cái, rồi lại dậm chân:
– Ôi trời. Cuối cùng thì bố cũng không còn độc thân nữa rồi. Nhưng mà sao lại là chị chứ? Con đã hẹn với chị ấy là đợi con lớn rồi cơ mà!
Thẩm Lạc cười, rồi lại xoa đầu cậu bé:
– Con có bạn gái nhỏ ở nhà trẻ rồi còn gì?
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu, rồi thở dài:
– Ừ nhỉ! Nghỉ lâu quá nên con quên mất đấy! Vậy cũng được, con tặng chị ấy cho bố. Ai bảo bố là bố con chứ? Bố không biết là con lo lắng cho bố thế nào đâu.
Thẩm Lạc:
–... Vậy thì bố cảm ơn con!
...
Bắc Vũ về nhà, tắm rửa xong thì gặp phải Giang Việt mới thức dậy.
Trông thấy tóc cô vẫn còn ướt, thì Giang Việt kêu lên:
– Mới sáng đã tắm rồi. Em có bệnh à?
Bắc Vũ nói:
– Ai quy định buổi sáng thì không được tắm hả? Rất nhiều người đều tắm vào buổi sáng. Tắm vào buổi sáng thì cả ngày đều thoải mái, mát mẻ nhé!
Giang Việt nhìn cô một lượt rồi nói:
– Người ta tắm sáng là chuyện bình thường. Vấn đề là em không có cái thói quen này.
– Đột nhiên em thích cũng không được à? Ai mượn anh lo!
Giang Việt xì một tiếng:
– Làm việc bất thường thì chắc chắn có vấn đề.
Giang Việt lại nghiêng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô tràn đầy sức sống, thì cười:
– Có phải em có chuyện gì vui không? Yêu đương rồi hả? Em quyết định quen tên Thiệu Vân Khê đó thật hả?
Bắc Vũ trợn mắt:
– Giang Nhị Cẩu, anh có thôi đi không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.