Đợi Mưa Tạnh

Chương 62:




Bắc Vũ sợ Phi Thuyền Nhỏ đi Thượng Hải với Trình Tố Tố, thì Thẩm Lạc sẽ thấy buồn, nên xin nghỉ sớm mấy hôm để chơi cùng anh. Thiếu Phi Thuyền Nhỏ, cả căn nhà đều trở nên vắng lặng, nhưng có thêm Bắc Vũ thì thế giới riêng của hai người vẫn rất ấm áp.
Sắp đến tết, Thẩm Lạc cũng sắp phải về nhà.
Trước giao thừa hai ngày, Bắc Vũ thấy anh thu dọn hành lý thì hỏi:
– Bao giờ anh về?
Thẩm Lạc nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng đáp:
– Khoảng tám đến mười ngày.
Bắc Vũ nằm trên giường nghịch điện thoại, trả lời qua quít:
– Em sẽ nhớ anh đấy.
Thẩm Lạc giả vờ không vui:
– Anh chẳng thích đến tết chút nào cả. Tết là bao nhiêu họ hàng thân thích đều kéo nhau đến nhà ông nội anh.
Bắc Vũ nói:
– Nhà em cũng vậy mà, cả tết chẳng có ngày nào im ắng hết. Nhưng mà em cũng thích náo nhiệt như vậy.
Thẩm Lạc nói:
– Bên nhà anh chỉ còn một mình anh chưa kết hôn thôi, năm nay thế nào cũng bị giục tiếp. Phiền chết đi được.
Bắc Vũ cười:
– May quá, năm nay em sẽ không bị mẹ giục nữa.
Thẩm Lạc nhìn cô một cái, lại nói tiếp:
– Mà cơm nhà ông anh chẳng ngon gì cả.
Bắc Vũ giơ tay:
– Em rất thông cảm với anh!
Thẩm Lạc:
– Anh thấy em đang cười trên nỗi đau của người khác thì có.
Bắc Vũ bật cười:
– Trời đất chứng giám, em không hề như vậy nhé. Vậy anh muốn thế nào?
Thẩm Lạc nghiêm mặt đáp:
– Ít nhất em cũng phải tỏ vẻ không nỡ rời xa anh chứ.
Bắc Vũ nói theo ý anh:
– Ôi, anh phải về nhà mười ngày cơ à? Còn phải về chịu khổ nữa chứ. Em không muốn anh đi đâu, em chỉ muốn anh ở lại đây ăn tết với em thôi!
Thẩm Lạc gật đầu:
– Được rồi!
Sau đó lập tức mở vali ra, treo quần áo về chỗ cũ.
Bắc Vũ ngơ ngác một lúc mới hiểu rõ mọi chuyện. Cô bật cười:
– Thẩm Lạc, anh muốn về nhà em ăn tết thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng như vậy không mệt hả?
Lúc này Thẩm Lạc lại rất trực tiếp:
– Ai bảo em không chủ động mời anh chứ?
Bắc Vũ nói:
– Em muốn anh về thăm ông nội anh cũng là lỗi của em à?
Thẩm Lạc nói:
– Sau tết về cũng được. Mang cả em về nữa.
Là một người theo chủ nghĩa tạm thời không kết hôn, Bắc Vũ vừa nghe đến hai chữ "ra mắt" liền lúng túng:
– Sao ra mắt sớm thế? Bắc Kinh xa lắm, khi nào chúng ta có ý định cưới thì đi sau, cho đỡ tốn tiền vé máy bay. Ôi, buồn ngủ quá! Em đi ngủ đây.
Bắc Vũ ngáp một cái rồi nằm vội xuống giường.
Thẩm Lạc nhíu mày nhìn cô, rồi cứ ngồi im ở mép giường.
Bắc Vũ thấy lạ nên mở mắt ra nhìn anh. Khi thấy anh đang nhìn mình thì không hiểu gì hết.
– Anh sao thế?
Thẩm Lạc nói:
– Kế hoạch vòng quanh thế giới của em bao giờ thì bắt đầu?
Bắc Vũ nói:
– Mùa thu em đi! Anh đã nói là sẽ ủng hộ em rồi đấy, đừng nói là bây giờ lại không cho em đi nhé!
Thẩm Lạc lắc đầu:
– Anh phải ủng hộ em chứ. Anh cũng muốn đi cùng em.
Bắc Vũ cười:
– Vậy còn nghe được chứ. Nhưng mà em không cần anh đi cùng đâu. Anh cứ làm chuyện mình thích đi.
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi nghiêm túc hỏi:
– Bắc Vũ, anh là gì của em thế?
Bắc Vũ nói:
– Bạn trai em!
Thẩm Lạc nói:
– Vậy sau này thì sao? Em sắp dùng ba năm để đi vòng quanh thế giới rồi. Trong ba năm đó, em đều ở trên đường. Em không muốn anh đi cùng em, vậy trong ba năm này, chúng ta sẽ thế nào?
Bắc Vũ giật mình. Đúng vậy! Cô muốn đi ba năm chứ không phải ba ngày. Trong ba năm đó, cũng có lúc cô quay về nhà, nhưng chắc là sẽ rất rất ít.
Cô nghĩ một lát rồi gối đầu lên hai tay, giả vờ không để ý:
– Là em không suy nghĩ cẩn thận. Ừm... anh không cần phải đợi em đâu. Nếu anh gặp được người khác, thì cứ tự nhiên đi! Biết đâu trên đường đi, em lại gặp được anh chàng nào đó thì sao. Ha ha ha...
Tiếng cười của cô im bặt khi gặp phải ánh mắt của anh.
Cô gãi đầu:
– Em nói giỡn thôi mà. Vậy anh muốn em làm thế nào đây?
Thẩm Lạc nhìn cô một hồi, rồi nhẹ nhàng đáp:
– Trước khi em đi, chúng ta kết hôn đi.
– Gì cơ? Anh nói thật đấy hả? – Bắc Vũ há hốc miệng.
Thẩm Lạc nói:
– Em nghĩ xem?
Bắc Vũ cười:
– Em cảm thấy một người đã kết hôn mà đi vòng quanh thế giới thì hơi lạ đấy.
Thẩm Lạc bực bội lườm cô:
– Em sợ bỏ lỡ anh chàng nào đó ở trên đường chứ gì?
Bắc Vũ nhăn mặt:
– Trời đất chứng giám, em sống đến ngần này tuổi mà yêu thầm hay yêu không thầm cũng chỉ có một mình anh. Anh chính là người độc nhất vô nhị trong lòng em.
Vẻ mặt Thẩm Lạc tốt hơn một chút, rồi lại đột nhiên thay đổi:
– Không đúng. Trước kia là do chúng ta chưa ở cùng nhau. Trong sách vẫn nói thứ gì không chiếm được mới thấy quý mà.
Bắc Vũ trợn mắt:
– Anh xem cái sách nhố nhăng gì vậy hả?
Thẩm Lạc nói:
– Tóm lại anh vẫn cảm thấy chúng ta nên kết hôn trước.
Bắc Vũ không muốn dây dưa với anh về vấn đề này nữa:
– Anh thích kết hôn thì cứ kết, em chẳng quan tâm.
Câu chuyện kết hôn kết thúc tại đây.
Bắc Vũ đã nói chuyện của Phi Thuyền Nhỏ cho bố mẹ mình, nên hai ông bà lại càng thích Thẩm Lạc hơn.
Hôm giao thừa Bắc Vũ dẫn Thẩm Lạc về nhà. Mẹ Bắc thấy con rể tương lại đến thì đuổi con gái xuống bếp.
Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc được mẹ mình kéo ra sofa ngồi nói chuyện, còn mình lại bị đuổi xuống bếp rửa ray, thì rất tức giận. Chưa cưới đã vậy rồi, thì cưới về còn thế nào nữa?
May mà Thẩm Lạc vẫn còn lương tâm. Anh chỉ ngồi nói chuyện với mẹ Bắc một lát, rồi cũng xuống bếp giúp việc.
Bữa cơm tất niên là do Thẩm Lạc và bố Bắc xử lý. Cả một bàn đồ ăn, đủ cả sắc hương vị.
Trên bàn cơm, đúng như dự đoán của Bắc Vũ, mẹ Bắc không hề giục cô cưới nữa.
Bởi vì bà giục sinh con luôn.
– Con xem, nếu Phi Thuyền Nhỏ đi cùng mẹ ruột nó rồi, thì cả nhà sẽ rất trống trải. Chi bằng hai đứa sinh luôn một đứa đi.
Bắc Vũ nghiêm mặt nói:
– Mẹ, mẹ biết là con không thích trẻ con mà.
Mẹ Bắc nói:
– Mẹ thấy con thích Phi Thuyền Nhỏ mà?
Bắc Vũ nói:
– Đúng vậy! Nhưng nhỡ con không sinh được một đứa nhóc xinh xắn, thông minh như Phi Thuyền Nhỏ thì sao? Chênh lệch lớn quá con không chịu nổi đâu. Chẳng lẽ lúc đó lại nhét nó về bụng à?
Mẹ Bắc nhìn Thẩm Lạc:
– Cái này con không phải lo. Tuy gen của con hơi kém, nhưng gen Thẩm Lạc rất tốt, con sinh ra cũng không kém đâu.
Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!
Nhưng giận nhất là, Thẩm Lạc còn phụ họa theo:
– Cháu cũng nghĩ vậy ạ.
Bắc Vũ liếc anh:
– Anh không thích trẻ con cơ mà?
Thẩm Lạc bình tĩnh đáp:
– Ai nói vậy? Anh mà không thích trẻ con thì sao có thể nuôi Phi Thuyền Nhỏ lớn thế này?
Anh dám thề là anh thích trẻ con không?
Mẹ Bắc cười:
– Đúng đấy. Thẩm Lạc có kinh nghiệm chăm con rồi. Nếu hai đứa sinh con thì Mưa Nhỏ cũng không cần lo lắng nhiều.
Bắc Vũ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng đi xa, nên đành phải nhắc mẹ mình:
– Mẹ, bọn con còn chưa cưới, mà nhắc gì đến chuyện sinh con?
Mẹ Bắc nhớ ra chuyện này, nên quay sang nhìn Thẩm Lạc. Bà còn chưa kịp nói gì, Thẩm Lạc đã nói trước:
– Nếu em muốn kết hôn, thì năm sau chúng ta có thể kết hôn luôn.
Mẹ Bắc lập tức hớn hở:
– Được đấy.
Bắc Vũ nhíu mày:
– Em muốn kết hôn bao giờ?
Mẹ Bắc nghe vậy thì vẻ mặt lại ỉu xìu:
– Sang năm con hai mươi tám rồi, còn không chịu lấy chồng là định làm bà cô già hả?
Bắc Vũ nói:
– Cuối năm sau con sẽ bắt đầu đi vòng quanh thế giới, kết hôn sao được?
– Vòng cái gì? – Mẹ Bắc ngơ ngác.
Từ trước tới giờ, Bắc Vũ không bao giờ nói kế hoạch của mình cho bố mẹ cả. Hôm nay cô cũng không định giấu diếm nữa, nên nói thẳng:
– Bố mẹ, cuối năm sau con sẽ đi vòng quanh thế giới. Có lẽ sẽ mất khoảng ba bốn năm. Bố mẹ yên tâm, cách một thời gian con sẽ về thăm bố mẹ. Con đã chuẩn bị kế hoạch này mấy năm nay rồi, nhưng không muốn bố mẹ lo nên mới không nói cho bố mẹ. Nhưng con sợ nói muộn quá thì bố mẹ lại không chịu nổi, nên hôm nay con nói luôn.
Hai ông bà Bắc há hốc miệng nhìn con gái.
Thẩm Lạc nhíu mày nhìn Bắc Vũ, rồi nói với bố mẹ cô:
– Cô chú, đây là ước mơ của Bắc Vũ, cô ấy vẫn luôn cố gắng thực hiện ước mơ này. Cháu ủng hộ cô ấy, nên cháu hi vọng cô chú cũng ủng hộ cô ấy.
(*) Vì lâu lắm rồi không gặp lại bố mẹ Bắc Vũ nên tớ quên mất lần trước tớ để Thẩm Lạc gọi bố mẹ Bắc Vũ là gì rồi. Nếu có ai thấy cách xưng hô khác lần trước thì thông cảm nha.
Lần này bố Bắc đã lên tiếng:
– Cháu đi cùng nó à?
Thẩm Lạc không đáp, nhưng Bắc Vũ lại lắc đầu:
– Con tự đi, nhưng con có đi cùng bạn nữa, bố mẹ không phải lo đâu.
Lúc này mẹ Bắc mới quát lên:
– Không phải lo cái gì? Con có biết bên ngoài loạn thế nào không? Không nói đến Châu Phi với Trung Đông, chỉ riêng Châu Âu với Mỹ cũng đã khủng bố liên tục rồi. Con đi một mình thì bố mẹ yên tâm sao được? Con cực khổ kiếm tiền là để làm việc này hả? Sao con hai mươi tám tuổi mà vẫn còn ngây thơ như tám tuổi thế?
Bắc Vũ đã đoán được phản ứng của mẹ mình, nên cô chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ước mơ năm tám tuổi của con, đến năm hai mươi tám tuổi có thể đi thực hiện nó, thì rất tốt mà?
Thấy mẹ Bắc định mắng tiếp, thì Thẩm Lạc vội nói:
– Cô ơi, cô đừng giận nữa. Đi ra ngoài xem thế giới là một chuyện tốt. Cuộc sống có rất nhiều mặt, không phải ai cũng thích kết hôn, sinh con, mua nhà, mua xe mà. Vui vẻ vẫn là trên hết mà cô.
Mẹ Bắc nhìn hai người, cuối cùng bà ném đũa xuống bàn rồi đi về phòng.
Bố Bắc cười:
– Mưa Nhỏ, mẹ con cũng là lo cho con thôi. Con đi một mình như thế rất nguy hiểm.
Bắc Vũ cười:
– Bố, con có đi cùng bạn mà. Với lại đi du lịch cũng đâu có nguy hiểm hơn ở nhà đâu. Bà Diêu ở nhà múa quảng trường mà ngã một cái cũng mất được đó thôi.
Bố Bắc nghe vậy thì thở dài:
– Tuy bố cảm thấy nếu con thích đi du lịch, thì cứ thi thoảng đi một nơi như lúc trước là được. Thế nhưng nếu đây là chuyện con muốn làm, thì bố sẽ ủng hộ con. Thế hai đứa thì sao?
Thẩm Lạc nói:
– Cháu muốn bọn cháu kết hôn trước khi cô ấy đi.
Bắc Vũ nói:
– Con không có ý định đó.
Trên đường đi có rất nhiều chuyện bất ngờ mà cô cũng không biết trước được. Nhỡ có nguy hiểm gì, thì cô không muốn mình trở thành ràng buộc của ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.