Tên nhóc này xem chừng rất thông minh, nhìn vào thái độ của Hầu Ca, lại nghe câu Hầu Ca hỏi, nó đã đoán ra hình như Hầu Ca trước mặt này có quan hệ gì đó với chị Mỹ Miêu. Nó liền chỉ thẳng vào tên cầm đầu Cực Lạc Cốc bên kia, đoạn mách lẻo:
“Là hắn, chính hắn đã đánh chị Mỹ Miêu bị thương, bây giờ vẫn chưa có khôi phục. Nếu em không đưa được dược liệu này về cho anh Lục Hồng, sợ chị Mỹ Miêu sẽ không tham gia được vòng đấu tiếp theo!”
Nghe xong câu này thì Hầu Ca đã hoàn toàn nổi giận. Nó đứng dậy, ngoảnh mặt lại nhìn tên cầm đầu Cực Lạc Cốc kia, sát ý trào dâng. “Chênh lệch thực lực thì sao chứ?” Hầu Ca nghĩ, “Cùng lắm là lại dùng sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu. Ta cũng không tin ngươi mạnh hơn được Hỏa Hồn Hầu của bản thiếu gia!” Nghĩ đoạn, Hầu Ca không chút che giấu tức giận cùng sát ý, quát lớn:
“Ngươi gan không nhỏ a! Dám làm bị thương bạn của ta, hôm nay ta dù có phải đánh đến còn nửa cái mạng, cũng phải cho ngươi bò khỏi đây mà về!”
Dứt lời, thì Thiết Bản đã tế xuất, khí tức Hầu Ca cũng vọt tăng. Hầu Ca biết rõ chênh lệch, vậy nên nó cũng không hề lưu thủ. Vừa chuẩn bị ra tay đã đồng thời lấy ra Thiết bản cùng rút ra một ít sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu từ Đan Điền. Tên Đạo Sư Lục Tinh của Cực Lạc Cốc thấy Hầu Ca đột nhiên trở mặt thì thoáng bất ngờ, xong rất nhanh khôi phục. Hắn trước nhường Hầu Ca là vì không muốn rước thêm một kẻ địch mạnh mà hắn không chắc chắn có thể giết, nhất là đây là giải giao hữu, hắn cũng không muốn kinh động đến mấy lão quái vật trong ban tổ chức. Nhưng tên nhóc này có vẻ được đà lấn tới, đã khiến hắn tức giận. Tên này hừ lạnh:
“Muốn cho ngươi một con đường sống, ngươi đã không muốn thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn!” Nói đoạn, một thanh đao rút ra. Quanh đao cuồn cuộn sát ý cùng linh khí hóa thành thực chất, chuẩn bị xuất chiêu với Hầu Ca.
Mà tất cả tràng cảnh này đều được hai người quan sát từ một lầu cao gần đó. Người trước đang ngồi, là một nam tử trung niên, mặc một bộ quần áo màu xanh biển, có thêu hoa văn hình một con rồng vàng uốn lượn. Trên bàn trước mặt ông đặt một thanh kiếm, nhìn qua đã biết không phải vật thường. Tuy quần áo chỉ là một bộ thường phục nhưng uy nghiêm đế vương của ông vẫn không thể che giấu. Tóc ông buông thả, dài đến vai, râu ria dài như râu rồng. Người sau là một ông lão, toàn thân mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, đang đứng. Ông lão này đầu trọc lốc, mắt lồi, râu ria mọc dài đến thắt lưng. Lưng ông lão bị gù, tay ông cầm một quải trượng.
Nam tử này nhìn trận chiến sắp nảy ra giữa Hầu Ca và tên Đạo Sư của Cực Lạc Cốc thì tán thưởng:
“Có cốt khí! Biết chắc mình không đánh lại nhưng vẫn dám đánh!” Nói đến đây lại thở dài, “Có điều, nhóc con này có chút nóng vội...”
“Thánh Thượng, có cần lão thần ra tay can thiệp?”
“Quy Lão đợi một chút. Đợi bọn chúng đối chiến một chiêu, nếu thấy cần thì hẵng ra tay!” Nam tử phất phất tay.
“Dạ.” Quy Lão đáp. Rồi cả hai người lại quay về hướng cuộc chiến đang diễn ra, tiếp tục quan sát.
***
Đầu tháng 11 năm 2005.
Gian phòng này tuy rộng, nhưng sàn nhà lại chỉ độc có một đường đi hẹp cỡ chừng ba mươi cm, tựa như một cái cầu nối hai cánh cửa. Còn lại toàn bộ sàn nhà đã sụp đổ, phía dưới nhìn như một hố sâu không thấy đáy. Mà quan trọng hơn là một lực ép kinh khủng đến từ khắp các phía trong căn phòng. Nếu không có các lực ép này, một Đạo Vương trở lên có thể dễ dàng lăng không phi hành qua vực này. Nhưng vì lực ép quá mức cường hãn, ở đây dù là Thái Thượng Lão Quân tu vi đã là Đạo Thánh Bát Tinh cũng không dám liều lĩnh. Chính ông cũng không chắc mình có thể trụ được bao lâu dưới lực ép này.
Nhìn tràng cảnh này, Thái Thượng Lão Quân quay qua Trương Chân Nhân:
“Chân Nhân, ải này có lẽ trông chờ ở Chân Nhân!”
“Bần Đạo sẽ cố hết sức” Trương Chân Nhân ôm quyền. Rồi ông không nhanh không chậm tiến lên cầu nhỏ bắc qua căn phòng. Lực ép từ bốn phía vừa tới, Trương Chân Nhân liền ngay lập tức múa Thái Cực Quyền.
Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong lừng danh thiên hạ, không phải chỉ vì công dụng tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ. Nếu lĩnh ngộ được cái tinh túy trong Thái Cực Quyền này thì có thể hòa vào với thiên địa, lấy nhu thắng cương, lấy chậm thắng nhanh, lấy ít địch nhiều, mượn lực trả lực. Mà Trương Tam Phong này vốn là kỳ tài võ học, lại là người sáng tạo ra Thái Cực Quyền, há Thái Cực Quyền trong tay ông có thể kém?
Trương Chân Nhân vừa tiến qua cầu, vừa múa Thái Cực Quyền, lực ép từ các phía vốn có thể làm một Đạo Thánh Hậu Kỳ phải méo mặt, dốc toàn lực ứng phó, lại như chả thể làm gì được ông, trong khi ông mới chỉ là Bán Thánh. Tất nhiên lúc này Trương Chân Nhân cũng đang hoàn toàn tập trung. Dù gì thử thách này cũng không phải dễ dàng. Tuy Thái Cực Quyền của ông như được sinh ra để vượt thử thách nhày vậy, nhưng ông cũng không dám lơ là. Nhỡ thực sự có sơ xuất, sẽ là có lỗi với hai người cùng đi với ông, cũng như toàn thể Xứ Mộng.
Lực ép tới gần đều bị Thái Cực Quyền mà Trương Chân Nhân múa ra dẫn theo một quỹ tích, hoàn toàn đẩy đi phương hướng khác. Mà cũng vì vậy, người ngoài nhìn vào, những tưởng như Trương Chân Nhân này đang an nhàn dạo chơi, vừa đi vừa múa một bài quyền dưỡng sinh.
Một lúc sau, Trương Chân Nhân đã qua được cây cầu dài, chạm chân tới bên kia. Ông lập tức tìm kiếm cơ quan ẩn giấu. Sau một hồi tìm kiếm, Trương Chân Nhân đánh một chưởng tới một góc tường.
“Rầm! Ầm ầm!”
Chưởng đánh ra, cả căn phòng rung động chốc lát. Sau đó, sàn nhà dần dần xuất hiện, lực ép từ các phía cũng biến mất. Căn phòng hoàn toàn trở thành một căn phòng bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Hai người Nguyễn Lão cùng Thái Thượng Lão Quân thấy vậy, liền nhanh chóng đi lên tới Trương Chân Nhân. Ba người tụ họp một chỗ, rất nhanh chóng lại quay về đội hình lúc trước, nhanh chóng tiếp tục đi sâu vào Tổ Đỉnh.
Ba người tiếp tục phi hành dọc theo các hành lang uốn éo. Rẽ trái, quẹo phải một hồi, lại tới một căn phòng rộng khác. Trong căn phòng này có hai bệ đá lớn. Trên hai bệ đá có hai ngọn lửa cháy rất mãnh liệt. Xung quanh căn phòng có treo hai mươi cái đèn lồng đánh dấu chẵn lẻ, tất cả đều chưa thắp.
Hai ngọn lửa trên bệ đá trông khá quỷ dị. Một ngọn lửa màu xanh lá cây, lúc cháy phát ra tiếng tựa như tiếng cười. Ngọn lửa còn lại màu trắng xám, lúc cháy phát ra âm thanh ai oán. Khi ánh mắt của Nguyễn Lão quét tới hai ngọn lửa trên bệ đá thì kinh thanh:
“Thiên địa dị hỏa?!”
Cũng không thể trách Nguyễn Lão kinh thanh, trong thiên địa này, có một số loại lửa đặc biệt, sinh ra trong thiên địa với những đặc tính kỳ lạ. Tất cả chúng gọi chung là “thiên địa dị hỏa”. Có một số kẻ may mắn, sinh ra đã sở hữu thiên địa dị hỏa. Ví như Hồng Hài Nhi, con trai của Thiết Phiến Công Chúa cùng Ngưu Ma Vương có được Tam Muội Chân Hỏa. Tất nhiên, Tam Muội Chân Hỏa là một trong các loại thiên địa dị hỏa nổi tiếng, không như hai loại lửa trong phòng lúc này. Hai loại lửa trên hai bục đá này là lửa ma chơi và lửa u minh. Một cái xuất hiện tại nghĩa địa hay những nơi ma quỷ tới lui, cái còn lại xuất hiện tại nơi có nhiều oan hồn bất tán.
Thái Thượng Lão Quân quét mắt quanh phòng, rồi quay qua Nguyễn Lão:
“Thủ hộ giả, ải này chúng ta cùng xuất thủ! Ngươi khống chế lửa ma chơi, thắp các ngọn đèn chẵn. Ta sẽ khống chế lửa u minh, thắp các ngọn đèn lẻ. Chú ý là chúng ta cần thắp tất cả các ngọn đèn cùng lúc hoặc trong vòng năm giây từ khi ngọn đầu tiên được thắp. Nếu để lâu hơn, đèn đã thắp sẽ tự tắt!”
Ở đây, Nguyễn Lão cùng Lão Quân đều là Dược Sư cao phẩm, trình độ khống hỏa tự nhiên đều cao. Nhưng thử thách này cần lấy lửa thắp đèn, hơn nữa còn cần thắp sáng tất cả cùng lúc. Ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng không giỏi đến mức tin tưởng bản thân có thể khống chế hai loại dị hỏa, thắp sáng hai mươi cái đèn cùng lúc mà không xảy ra sơ sót. Vậy nên, hiển nhiên là cần cầu Nguyễn Lão trợ giúp. Nguyễn Lão nghe vậy thì cũng rất rõ tình hình, không dám chậm trễ tiến lên sánh vai với Lão Quân, chuẩn bị sẵn sàng.
“Bắt đầu!”
Lão Quân hô lên rồi nhanh chóng đưa tay ra, rút một tia lửa u minh ra hai tay của lão tạo thành hình cầu, bao tia lửa vừa rút ra vào, rồi xoay mạnh một cái, chia tia lửa này thành mười ngọn lửa nhỏ, mỗi một ngọn cháy le lắt và cùng phát ra tiếng kêu thê lương rợn tóc gáy. Đồng dạng, Nguyễn Lão động tác cũng tương tự, rút ra một tia lửa ma chơi, chia ra mười ngọn lửa nhỏ, vừa cháy vừa cười rít.
Hai người sau khi chia lửa ra mười ngọn mỗi người thì lại tiếp tục điều khiển mười ngọn lửa của mình bay về phía các chiếc đèn lồng tương ứng trong phòng. Tuy cả hai ông lão đều là Dược Sư cao phẩm, nhưng lửa ma chơi và lửa u minh đều không phải lửa bình thường có thể so sánh. Cả hai loại đều mà tính chất âm tà rất lớn. Hai người họ tuy vẫn điều khiển được nhưng mồ hôi đã đổ đầm đìa, hiển nhiên là khá mệt nhọc, mất sức. Tuy vậy, cũng không đến nỗi họ không làm nổi cho xong. Hai mươi ngọn đèn được thắp sáng cùng lúc, cánh cửa đi tiếp từ từ mở ra.
Nhưng hai ông lão thì như không quan tâm, vội vã ngồi xuống điều chỉnh khí tức. Tất nhiên, điều này mang ý nghĩa, Trương Chân Nhân phải đứng ra canh chừng cho hai người họ. Họ hiểu thử thách bên trong sẽ chỉ cường đại hơn bên ngoài, cần giữ trạng thái đỉnh phong nếu muốn đi sâu hơn. Cũng may chỗ này đã khá sâu trong Tổ Đỉnh. Mà đa phần Tiên Nhân Tam Cảnh còn vừa đi vừa kiếm kỳ ngộ, chứ không phải một đường thẳng tiến như ba người họ, nên cũng không có ai đến quấy rầy hai người hồi sức. Khang phục đến đỉnh phong, ba lão giả mới cùng nhau tiến qua cánh cửa đi sâu vào trong Tổ Đỉnh.
Muốn biết liệu Hầu Ca có địch lại tên Đạo Sư của Cực Lạc Cốc hay không, cũng như diễn biến tiếp theo của Tổ Đỉnh Hội, xin chờ chương sau sẽ rõ.