“Quý nhân chỉ điểm ngộ đạo lý
Tổ Đỉnh ba cửa vào mê cảnh”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, ba người Nguyễn Lão đang xông qua Tổ Đỉnh, đối mặt với các gian nan, thử thách. Còn tầm cuối tháng 12 cùng năm, Hầu Ca đã tới nơi diễn ra giải giao hữu và ngay lập tức rơi vào tình huống phải đánh nhau bất khả kháng. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Đầu tháng 1 năm 2006.
Không sai, đã có thể tính lúc này là đầu tháng 1 năm 2006, vì nếu tính theo thời gian Địa Cầu thì lúc này đã gần sáng ngày Chủ Nhật, mùng 1 tháng 1 năm 2006. Tất nhiên, lúc này Hầu Ca vẫn còn đang ở tại Xứ Mộng, đối chiến với tên Đạo Sư Lục Tinh của Cực Lạc Cốc.
Mà thực ra thì, gọi là “đối chiến” hoàn toàn là để giữ mặt mũi cho Hầu Ca. Chính xác thì, đây là một phía nghiền ép, mà Hầu Ca thì hoàn toàn ở hạ phong. Quả thực, từ khi đặt chân tới Xứ Mộng tới giờ, ngoại trừ lần suýt chết trong tay đám sơn tặc, Hầu Ca chưa lần nào thê thảm như lần này. Một chiêu của tên Đạo Sư Lục Tinh kia, chỉ một chiêu, đã chèn ép Hầu Ca triệt để. Một đao của tên này bổ tới, tuy Hầu Ca đã múa ra Vô ành trượng pháp để đón đỡ, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn hóa giải. Đao này ngoại trừ sát ý nặng còn một loại ý chí rất mạnh mà Hầu Ca không nhận ra là gì, khiến nó bị đẩy lui, trượt trên mặt đất một đoạn, đồng thời khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
Tuy Hầu Ca bị chèn ép hoàn toàn, nhưng cũng khiến tên Đạo Sư Cực Lạc Cốc kinh ngạc không thôi. Đao này của hắn mạnh mẽ sao hắn hiểu, tuy không có xuất toàn lực, nhưng về lý đáng lẽ ra hoàn toàn đủ giết chết Hầu Ca. Vậy mà Hầu Ca chỉ thụ thương, rơi vào hạ phong, coi như cũng tính là chuyện khó tin đối với hắn. Thực ra, nếu như mà hắn biết độ nghịch thiên của Vô ảnh trượng pháp Hầu Ca đang sử dụng thì chắc cũng sẽ được an ủi nhiều. Tuy một chiêu không lấy được mạng Hầu Ca, nhưng hiển nhiên tên Đạo Sư này cũng nhìn ra Hầu Ca đã chỉ còn là nỏ mạnh hết đà. Hắn lại cung đao lên, chuẩn bị chém một đao nữa xuống. Hầu Ca thấy vậy thì chấn kinh, vội vàng đốc thúc thêm sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Nhưng không rõ vì sao, cho dù nó cố gắng thế nào cũng không có một chút sức mạnh Hỏa Hồn Hầu nào chảy ra thêm nữa.
Đang lúc Hầu Ca lo lắng không thôi, đồng thời thầm chửi rủa Hỏa Hồn Hầu, lúc nguy cấp không tin tưởng được thì đao kia đã bổ tới. Hầu Ca gần như đã nhìn thấy tràng cảnh nó bị đao này chém làm hai. Thế nhưng đao này gần đến nơi thì có một luồng kình lực bổ tới, đem một đao này hoàn toàn hóa giải. Đồng thời, một thanh âm già nua vang lên:
“Nơi đây là giải giao hữu, chưa đến lượt ngươi làm loạn. Muốn giải quyết ân oán, chờ đến lượt mình lên đài thi đấu đi!”
Cả Hầu Ca cùng tên Đạo Sư của Cực Lạc Cốc quay qua, đã nhìn thấy một ông lão lưng gù, đầu trọc lốc, cầm một quải trượng đứng đó. Tên Đạo Sư Cực Lạc Cốc thấy ông lão này, liền biết lúc này không thể làm gì được Hầu Ca, đành cúi đầu ôm quyền với ông lão, nói một câu “Ra mắt tiền bối”, rồi quay qua nhìn Hầu Ca với ánh mắt khiêu khích:
“Được, ta chờ ngươi. Nhưng này nhóc, đừng có chết sớm quá đó!”
Hầu Ca ngay cả đáp tên này cũng lười, chỉ quay qua ôm quyền cảm tạ ông lão vừa rồi:
“Đa tạ tiền bối cứu giúp!”
“Nhóc con, không cần cám ơn! Mà tiền bối nghe xa lạ quá, nhóc cứ gọi lão là Quy Lão là được rồi.” Nói đoạn, liếc mắt nhìn tên Đạo Sư của Cực Lạc Cốc, “Sao ngươi còn chưa đi? Muốn ta giáo huấn một trận sao?”
Nhìn vào thái độ cùng xưng hô phân biệt rõ ràng một trời một vực, có kẻ ngốc cũng hiểu ông lão này đang là trực tiếp đứng về phía Hầu Ca. Tên Đạo Sư Cực Lạc Cốc sắc mặt nhăn nhó, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục, vội vã dẫn người rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Quy Lão mới quay qua Hầu Ca:
“Lão thấy nhóc con ngươi không tệ. Được rồi, coi như là lão nhắc nhở nhóc đi. Kỳ thực vừa rồi, cái duy nhất nhóc kém tên kia chỉ là hắn đã lĩnh ngộ đao ý, mà nhóc vẫn chưa có lĩnh ngộ trượng ý mà thôi!”
“Đao ý? Trượng ý?” Hầu Ca mờ mịt hỏi lại.
“Nói một cách đơn giản thì mỗi một binh khí nếu muốn triệt để phát huy ra lực lượng cần phải lĩnh ngộ được ý của binh khí đó. Đao có đao ý, thương có thương ý, phủ có phủ ý, trượng có trượng ý. Trượng pháp nhóc sử dụng tuy cao siêu, nhưng nhóc mới nắm được da lông, chưa có nắm được tinh túy trượng ý trong đó.”
Nghe đến đây Hầu Ca chợt bừng tỉnh. Cái bước mà mãi lâu nay nó không tiến qua được thì ra là do mới học được hình thái cùng khẩu quyết mà chưa lĩnh ngộ trượng ý bên trong. Đồng thời, Hầu Ca cũng có chút lý giải về luồng ý thức đáng sợ trong chiêu thức của tên Đạo Sư Cực Lạc Cốc mà trước nó không hiểu là gì. Hẳn là Đao Ý đi, thật là mạnh mẽ. Tuy cảm thán vậy, nhưng Hầu Ca cũng đồng thời hiểu, dựa vào độ nghịch thiên của Vô ảnh trượng pháp, nếu nó có thể lĩnh ngộ trượng ý trong đó, tuyệt đối sẽ không thua kém tên kia.
Thấy Hầu Ca lâm vào suy nghĩ cảm ngộ, Quy Lão đứng cạnh không nói gì. Một lúc sau, Hầu Ca mới chợt tỉnh lại, vội vã ôm quyền hướng Quy Lão:
“Đa tạ Quy Lão chỉ điểm. Cháu đã hiểu.”
Thấy Hầu Ca không câu nệ mấy lời khách khí “tiền bối, vãn bối”, mà trực tiếp gọi như lão đã nói từ trước, Quy Lão không hề phật lòng mà trái lại càng tăng thêm hảo cảm với Hầu Ca. Lão phất phất tay, nói:
“Không cần cảm ơn, lão thuận miệng giúp nhóc một chút thôi! Được rồi, lão có việc phải đi, nhóc cũng nên giúp bé con này chữa thương đi. Có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lúc này Hầu Ca mới nhó ra bé con lúc trước. Trong lòng có chút áy náy, chỉ vì cảm ngộ mà quên khuấy mất nó. Hầu Ca vội vã ôm quyền từ biệt Quy Lão, đồng thời đỡ bé con này dậy, định bụng dắt nó về chỗ Lục Hồng. Nhưng đi mấy bước Hầu Ca mới nhớ ra, nó đâu có biết Lục Hồng cùng chúng bạn nó ở chỗ nào. Nghĩ đến đây, Hầu Ca xấu hổ nhìn đứa nhóc:
“Bé ngoan, dẫn anh đi gặp Lục Hồng sư huynh được không?”
“Sư huynh? Anh cũng là người của Lạc Hồng Đạo Quán?” Thấy Hầu Ca gật đầu, nhóc này lập tức hỏi tiếp, “Anh là Hầu Ca?”
Quả thật đứa nhóc này rất thông minh, thêm nữa mấy hôm nay nó hay chơi đùa cùng bọn bạn bè Hầu Ca, sớm đã được nghe kể về “cái tên yêu nghiệt sâu không lường nổi” này. Hầu Ca trong lòng nó đã sớm thành thần tượng, sánh ngang với chị Mỹ Miêu đã cứu nó đến mấy lần trong dạo gần đây. Nay gặp được, lại thấy tuy Hầu Ca không có đập cho tên khốn nạn bên Cực Lạc Cốc kia một trận, nhưng cũng khiến hắn phải tức giận rời đi, quả thực là mừng rỡ vô cùng. Nó gần như không có để ý là vừa rồi nếu Quy Lão không có ra tay giúp, chỉ sợ cả Hầu Ca và nó cùng đã toi.
Biết được Hầu Ca là ai, tên nhóc này nhanh chóng nắm tay Hầu Ca, kéo đi về phương hướng Đạo Quán dừng chân. Mà lúc này, ở trên một chòi cao, Quy Lão đã quay lại cùng một chỗ với nam tử áo xanh khi nãy:
“Bẩm Thánh Thượng, lão thần đã nhắc nhóc con ấy về chuyện trượng ý. Xem chừng Thánh Thượng đoán rất đúng, nhóc còn này mới nghe qua liền lập tức có cảm ngộ.”
“Trẫm đã biết. Quy Lão còn có gì đánh giá về nó nữa không?”
“Bẩm Thánh Thượng, nhóc con này xem chừng rất thông minh. Trượng pháp nó sử dụng xem chừng khá mạnh. Còn nữa, khí tức của nó lão thần thấy khá quen thuộc, nhưng tạm thời lại chưa nhớ ra là đã thấy ở đâu”
“Vậy Trẫm gợi ý nhé,” Nam tử cười nói, “Bộ trượng pháp đó do chính tay Tôn Ngộ Không sáng tạo ra.”
Quy Lão nghe vậy thì như chợt hiểu, quên cả quy củ, thất thanh, “Là ‘hắn’ sao?”
“Không sai.” Nam tử không vì Quy Lão quên quy củ mà tức giận, vẫn mỉm cười. “Chính là ‘hắn’.” Ngừng một chút, lại nói tiếp, “Quả thực Trẫm nhìn nhóc con này rất vừa mắt, có phần nào khí chất của Trẫm năm xưa. Có điều cái hành động của hắn năm đó, thật là... ài!”
“Thánh Thượng,” Quy Lão miệng hơi có tiếu ý, nói: “Lão thần thấy hành động năm đó của hắn, thực ra vẫn có một nét khí chất của Thánh Thượng.”
Nam tử nghe vậy, nhất thời mặt hơi giật giật, cũng tạm thời quên đi quy củ cùng thân phận:
“Lão rùa chết tiệt này! Có gì mà giống chứ?” Nhưng nói dứt lời, ngẫm nghĩ lại, rồi lại chợt cười lớn, “Được rồi, lần này Trẫm thua lão già ngươi! Đúng là vẫn có một phần cốt khí của Trẫm.”
Hai người cười lớn, cứ như thể họ là hai ông bạn già chứ không phải quan hệ vua tôi, chủ tớ. Cười một lúc, nam tử nghiêm mặt:
“Được rồi, Quy Lão tiếp tục theo dõi nhóc con đó, có dịp thuận lợi thì giúp nó một chút.”
“Thánh Thượng có muốn gặp qua nó?”
“Hiện tại thì chưa cần. Sau này nếu thấy thích hợp, Trẫm sẽ bảo lão.”