Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 321:




Nhìn vẻ hoảng loạng của Tống Nhan, hận ý trong lòng Ngô Mỹ Lệ càng tăng lên, ánh mắt hung tợn trợn to, cả con mắt tràn ngập chỉ máu đỏ tươi: "sao? Cô không đành lòng để Tống Tây Hoa chết? Nhưng năm đó hắn lại đành lòng với cô!"
"Nên mới nói! Phụ nữ đều là sinh vật cực kỳ ngu xuẩn. Buồn cười!"
Ngô Mỹ Lệ lại nói, lấy điện thoại của Tống Nhan ra, trước mặt cô gọi cho Tống Tây Hoa.
Điện thoại vừa đổ chuông, giọng Tống Tây Hoa truyền sang bên này: "Nhan Nhan, em đi đâu rồi? Có phải đi với Cố Lạp không? Em về đi, Tiểu Hy tỉnh rồi, nó đang tìm em, em lập tức về đây!"
"Cố Lạp, sao lại là Cố Lạp, tôi là Ngô Mỹ Lệ!" Ngô Mỹ Lệ lạnh lùng nói: "Nhan Nhan của ngươi đang trong tay tôi, ngươi nên sớm đến đây, nếu không, tôi nhất định sẽ khiến cố ấy trở nên thật thảm thương đấy, ngươi cảm thấy nên, hiếp, trước, giết, sau hay sao?"
"Ngô......Mỹ Lệ?" Tống Tây Hoa chết lặng. Ngô Mỹ Lệ chả phải đã chết rồi sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện, lại còn bắt lấy Tống Nhan?
"Cố Lạp, tôi cảnh cáo anh, anh đừng giở trò, Ngô Mỹ Lệ sớm đã chết rồi." Tống Tây Hoa nghĩ rằng đây là thủ đoạn của Cố Lạp.
"Chết rồi, tôi chết đi rồi, Tống Nhan cũng đã chết rồi chăng? Nhưng cô ta lại sống trở lại, thì tôi sao lại không thể sống lại?" Ngô Mỹ Lệ hung hăng nói: "tôi trải qua những ngày trong ngục tù 5 năm nay sống không bằng chết, nhưng mà sau 5 năm, anh và Tống Nhan lại vẫn gương bể lại lành à? Tống Tây Hoa, thứ mà Ngô Mỹ Lệ này không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được!"
"Ngươi tốt nhất mau đi qua đây, nhớ đem theo chút tiền, năm trăm triệu thì sao? Tôi muốn cái thẻ nước ngoài, từ giờ bắt đầu, tôi chỉ đợi nửa tiếng, nếu như anh không tới, tôi sẽ cho người cưỡng bức người vợ yêu thương nhất của ngươi! Sau đó đem hình khỏa thân của cô ta tung lên mạng, khiến máu tươi của cô ta chảy đến giọt cuối cùng cho đến chết!"
"Không! Cô không được đối xử như vậy với Nhan Nhan, tôi đến, tôi lập tức đem tiền đến, cô đừng quá kích động." Tống Tây Hoa nghe được những lời hung hăng như vậy, bất kể đối phương có phải là Ngô Mỹ Lệ hay không (anh ta không có ấn tượng gì với Ngô Mỹ Lệ, cho nên ngay cả giọng nói của Ngô Mỹ Lệ cũng không nhận ra.) nhưng anh ta biết rằng, Cố Lạp lại thật sự thích Tống Nhan, chắc chắn không thể nào đối xử như vậy với Tống Nhan rồi.
Tống Nhan đã thật sự bị bắt cóc tống tiền rồi.
"Cô cho địa chỉ đi, thẻ nước ngoài tôi có, loại không cần phải xác hạch thân phận tôi cũng có, có mật mã sẽ rút tiền được, tôi sẽ mang qua, nhưng mà, nếu như cô dám đụng đến một sợi tóc của vợ tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha cô." Vẫn chưa nhận được địa chỉ, Tống Tây Hoa chạy một mạch xuống dưới lầu, lần này, anh ta nhất định phải cứu được Tống Nhan tốc độ thật nhanh.
Anh ta tuyệt đối không để vụt mất cô ấy lần nào nữa.
Chưa đến 20 phút, Tống Tây Hoa đã lừng theo địa chỉ lái xe chạy đến công xưởng cũ, xe vừa mới dừng lại, anh ta vẫn chưa tắt máy, bèn chạy xông vào công xưởng.
Vừa bước vào, đã bị hai tên du côn được Ngô Mỹ Lệ thuê nhào tới bắt lấy.
Ngô Mỹ Lệ ngồi chéo hai chân trên ghế, nhìn thấy anh ta, giọng cao mãnh nói: "lâu quá không gặp."
"Tống Nhan ở đâu?" Tống Tây Hoa chỉ nhìn thấy người đàn bà mặt mày xấu xí, anh ta không biết đây có phải là Ngô Mỹ Lệ hay không, anh ta không màn đến người này là ai, chỉ quan tâm đến Tống Nhan đang ở nơi nào.
"Ở một nơi rất an toàn. Tống Tây Hoa, nói thật tôi không nghĩ rằng ngươi sẽ tới." Ngô Mỹ Lệ cười lạnh lùng nham hiểm, nói: "dù sao, 5 năm trước, tôi chi tiền ra thuê người bắt cóc Tống Nhan, ngươi đã tuyệt tình gác bỏ cú điện thoại cầu cứu của cô ta mà? Sao? Lãng tử quả nhiên quay đầu lại rồi à?"
Tống Tây Hoa nhắm nghiền mắt lại, người trước mắt, phải chăng thật sự là Ngô Mỹ Lệ năm đó.
"Tôi không có hứng thú gì với sự hoài nghi của cô, tôi chỉ muốn biết vợ tôi hiện tại đang ở đâu." Tống Tây Hoa nói: "cô hãy thả vợ tôi ra, tôi sẽ đưa tiền cho cô."
"Ngươi nghĩ rằng tôi hiện tại vẫn tin những lời ma mị cuả anh à?" mặt Ngô Mỹ Lệ dữ tợn: "lúc xưa ngươi cũng nói sẽ cho tôi làm Tống Phu Nhân mà, nhưng mà kết quả thì sao nào? Ngươi đã tiễn tôi vào nhà giam đấy thôi, nhà giam tồi tệ nhất đối với phạm nhân, tôi đến đó rồi, được sắp đặt vào ở cùng với nơi giam giữ chung nam và nữ, ngày đầu tiên, bị mười mấy người tàn nhẫn luân phiên bạo hành, sau này, lại bị con tiện nhân Hồng tỷ đánh đập dã man, nếu không phải vì nghĩ cách giết chết cô ta, tiếp tục ngụy trang thành cô ta, thì cái người chết đi ấy sẽ là tôi rồi."
"5 năm nay, tôi cắn răng kiên trì chịu đựng đến giờ, là mong mỏi ngươi và Tống Nhan nếm thử mùi vị khổ đau đó!"
"Ngô Mỹ Lệ! Thì ra cô sống được là do vậy," Tống Tây Hoa lạnh lùng nói: "nhưng tất cả đều do cô tự làm tự chịu, tôi chưa bao giờ nói sẽ cho cô làm Tống Phu Nhân, tôi mời cô đóng kịch trước mặt Tống Nhan, đều phải chi tiền đấy, cô nhận tiền làm việc, tôi không có chỗ nào có lỗi với cô.
Là do cô lòng tham không đáy, mộng tưởng sẽ thành Tống Phu Nhân thôi, lại đi ác độc thuê người đi bắt cóc Tống Nhan và con trai, hại đến Tống Nhan phải ôm con nhảy xuống biển, hại tôi chia cách với hai mẹ con họ 5 năm nay, tôi ném cô vào nhà giam, chẳng qua là cô có tội phải đền tội!"
"Ngươi......" Ngô Mỹ Lệ giận dữ hung hăng đứng dậy, cầm lấy con dao sắc nhọn xông đến trước mặt của Tống Tây Hoa: "không hổ là Tống Tiên Sinh tung hoành thương trường, quả thật biết nói chuyện lý sự, nhưng ngươi nghĩ đến nước này tôi còn để ngươi hô mưa gọi gió à?"
Ngô Mỹ Lệ bỗng nhiên động thủ, con dao mạnh mẽ đâm vào bụng của Tống Tây Hoa: "Tống Tây Hoa, tiền của ngươi, tôi lấy rồi, mạng của ngươi và Tống Nhan, tôi cũng lấy nốt!"
Tống Tây Hoa buồn bực hừ một tiếng, cắn chặt lấy răng: "có chuyện gì, cô hãy xông vào tôi, với Nhan Nhan......không có liên can gì, cô hãy thả cô ta ra, nếu không, cho dù cô có lấy tiền trốn ra nước ngoài, cũng trốn không thoát đâu."
"Thật không?" Ngô Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng, lại đâm thêm một nhát vào bụng Tống Tây Hoa: "nhưng mà tôi không có tí gì muốn tha cho Tống Nhan cả, nếu như lúc trước cô ta làm theo kế hoạch của tôi, cho những người kia cưỡng bức, trở thành người phụ nữ danh tiếng bại hoại, tôi vẫn còn có cơ hội trở thành Tống Phu Nhân, không đúng sao? Chỉ trách cô ta không nghe lời! Nhưng mà~"
Ngô Mỹ Lệ nói đến đây, ánh mắt bỗng xoay chuyển tí, trong đầu trỗi dậy một kế độc nói: "nhưng mà, tuy rằng 5 năm trước chưa cho người cưỡng bức được Tống Nhan, 5 năm sau, tôi vẫn có thể làm được."
"Cô......ý cô là gì?" Tống Tây Hoa giật mình trợn to mắt ra.
"Ý gì à? Người vợ thương yêu nhất của ngươi đã bị những đại ca tôi mời hãm hiếp rồi đấy? Anh có muốn biết, lúc cô ta nằm bên dưới thân người những người này, có những biểu hiện như thế nào sao? Cô ta vẫn luôn khóc, vẫn luôn cầu xin, vẫn luôn mắng chửi anh đấy!"
Ngô Mỹ Lệ mời những thằng côn đồ kia nghe vậy, có chút nghi hoặc.
Bọn họ vẫn chưa đụng vào người của người phụ nữ đó mà? Mụ xấu xí này sao lại nói họ đã hãm người phụ nữ ấy chứ?
Suy nghĩ kỹ chút xíu, là sẽ hiểu ra, mụ xấu xí này đang cố ý chọc tức chồng của người phụ nữ đó mà.
"Không sai, người phụ nữ của Tống Tiên Sinh thật tươi ngon á, làn da ấy chỉ cần bóp nhẹ cũng ra nước rồi, thật sướng đi."
Bọn du côn ấy thuận theo những lời nói của Ngô Mỹ Lệ thốt ra những lời khó lọt tai.
"Nghe nói đã là phụ nữ sinh nở qua, nhưng mà bên dưới vẫn rất chật hẹp, không khác gì còn trinh, chỉ là không nghe lời tí, hại tôi phải tát vào mặt vài cái, đánh đến đau cả tay này."
"Khóc cũng kích thích nữa, cô ta càng khóc thảm, tôi càng hưng phấn, đợi chuyện nơi này xong rồi, tôi sẽ đi làm thịt cô ta vài lần nữa......"
"Ngô Mỹ Lệ, cô nói trong vòng nửa tiếng tôi đến kịp, cô sẽ không hãm hại Nhan Nhan mà, cô......" cả người của Tống Tây Hoa bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng, tim đau cùng cực không thể thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.