Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 35:




Bước chân của Lục Lợi Quần như bị chựng lại, đứng tại chỗ.
Phải đợi một lúc sau, ông ta có chút không tự nhiên nói: "Nó vẫn còn trách chúng ta năm xưa đã không quan tâm hai mẹ con nó cho thật tốt."
Ông ta không cảm thấy bản thân năm xưa đã dành lấy Lục Thị có gì là không đúng.
Nếu là công ty của em ruột mình tạo nên, thì tại sao ông ta lại không có phần chứ? Sau khi Lục Kiến Phong chết, những tài sản của công ty đương nhiên đều qui về ông ta, làm sao có thể cho Hoắc Thành Quân người ngoài này được chứ?
Hoắc Thành Quân còn đổi luôn họ của con mình nữa, đó là đã định sẵn chủ ý không muốn làm người họ Lục nữa.
Không phải người Lục Gia, thì dựa vào đâu ông ta phải chu cấp tiền sinh hoạt chứ?
Không thể không nói, ý nghĩ của Lục Lợi Quần thật là ích kỹ và vô sĩ!
Lục Thị là do Lục Kiến Phong và Hoắc Thành Quân tay trắng gầy dựng lên, ông ta không ra chút sức lực gì, lúc Lục Kiến Phong còn sống, còn sắp xếp cho ông ta công việc nhàn hạ thoải mái, mỗi tháng cho ông ta con số trăm ngàn để chi tiêu.
Nhưng ông ta vẫn chưa thỏa mãn, vậy mà nói Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng là người ngoài!
Đối với cả nhà Lục Kiến Phong, Hoắc Thành Quân, Hoắc Nhất Hàng mà nói, Lục Lợi Quần chả phải mới là người ngoài sau?
Bây giờ Lục Lợi Quần muốn Hoắc Nhất Hàng "nhận tổ qui tông", chẳng qua là vì Hoắc Nhất Hàng đã lớn và trưởng thành, và so với con trai và tất cả những cháu trai cháu gái tài giỏi hơn nhiều, vả lại đã tung hoành trụ vững tại Vinh thành. Việc kinh doanh đạt đến đỉnh cao hơn cha của anh ta!
Tài sản của Hoắc Thị ước tính đạt đến trăm tỷ, đã vượt qua Lục Thị rồi.
Cho nên, ông ta lại động lên ý nghĩ −− nếu có thể kéo Hoắc Nhất Hàng quay trở về, như vậy sự thâm hụt tài chính của Lục Gia, đều để Hoắc Nhất Hàng bù đắp, sau này, gia đình ông ta, cũng sẽ được tiếp tục ăn uống chơi đùa, có phải tốt hơn không?
Lão già Lục Lợi Quần này đem bàn tính ra đánh tách tách như vừa ý lắm, nhưng không biết rằng Hoắc Nhất Hàng đã biết tẩy của ổng sẽ giở chiêu bài này, chỉ chờ ông ta xoay xở bên trong, xoay đến đầu bể máu tuông, xoay đến tán gia bại sản!
Một tiếng sau, một khách sạn siêu sao cao cấp dưới tên Hoắc Thị.
Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đã sớm đến nơi rồi, nhưng đợi rất lâu, vẫn không nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng ghé qua, thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.
Lục Bác Dương cuối cùng cũng không nhịn được bèn đứng dậy hỏi người phục vụ riêng.
Phục vụ cung kính trả lời: "Lục Đổng, Lục Tổng, Hoắc Tổng đã nói mời hai người dùng cơm, nhưng không có nói anh ta sẽ đích thân đến dùng cơm cùng hai người!"
Lục Bác Dương trợn to mắt nhìn: "Ngươi nói gì?"
Chỉ là dùng cơm à?
Vậy thì họ đến đâu dùng cơm mà chả được? Tại sao lại phải đến nơi mốc xì này chứ?
"Cha, em họ nó......nó làm vậy thật là quá đáng rồi!"
Lục Lợi Quần lướt mắt nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn, gương mặt liền trỗi dậy những cơn giận, quát lên một chữ lạnh lùng: "Đi!"
Đi, nhưng mà đi thì không dễ gì!
Hai người vừa mới bước ra khỏi phòng khách sạn, lập tức bị một đám phóng viên đã đợi bên ngoài khá lâu vây kín.
"Lục Đổng Sự Trưởng, tôi là ký giả của Chiều báo Vinh Thành, xin mạn phép hỏi ngàitrước mắt có cách nhìn như thế nào về việc tung tin, có liên quan đến ngoại tình hôn nhân của con trai Lục Văn Bân không?"
"Lục Tổng, có phải Lục Văn Bân đã lừa khôn với Vân Khuynh, và Lục Gia có phải đã biết trước sự tình không? Xin ngài hãy đơn giản nói vài câu được không?"
"Lục Tổng Lục Tổng, tôi là phóng viên của tuần báo Tài Kinh, theo như chúng tôi được biết, Vân Khuynh sau khi gã vào Lục Gia đã không ngừng nổ lực giúp Lục Gia giải quyết khủng hoảng kinh tế, hôm nay sự việc vẫn chưa được giải quyết, nhưng Lục Gia đã trở mặt không nhìn người, phải chăng đã tìm được đường lối khác rồi không?
"Lục Đổng Sự Trưởng, xin hỏi con dâu của ngài đã có tâm đồ xấu xa, thực hư như thế nào đối với việc bạo hành của cháu dâu ngài......"
"Lục Tổng, xin hỏi về việc ly hôn của Lục Văn Bân và Vân Khuynh đã thỏa hiệp xong hết rồi phải không? Tình trạng phân chia tài sản ra sao?"
"Lục Đổng Sự Trưởng, ban đầu Lục Gia và Vân Gia liên hôn với nhau là có dự tính gì? Có phải muốn lợi dụng Vân Khuynh không? Hay là vì muốn che giấu cho sự việc của Lục Văn Bân và Dương Liễu? Sự việc đến nước này rồi, Lục Văn Bân và Dương Liễu có thể phụng tử thành hôn không?
"Lục Tổng......"
"Lục Đổng Sự Trưởng......"
Một chuỗi câu hỏi được vạch ra, và mỗi một câu đều rất sắc nhọn, khiến cho Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đều khó có thể trả lời.
Họ ghét đến nổi muốn đào cái hang dưới đất để trốn xuống dưới.
Nhưng lúc họ vội vã rời khỏi nhà, đã quên cho theo vệ sĩ để bảo vệ, giờ phút này, lại bị phóng viên tầng lớp vây kín mịt, không nhấc nổi một bước chân.
Nét mặt Lục Lợi Quần đen sụp xuống, chỉ có thể bắt đầu giải thích: "Vân Khuynh mới là cháu dâu được ta chấp nhận, ta ngưỡng mộ và chỉ chọn cô ta, cho nên trước khi đi nước ngoài, mới giao Lục Thị cho cô ta trông coi, cũng là vì sự cố gắng của cô ta, nên áp lực của Lục Thị chúng tôi mới được giảm nhẹ lại tí, ta chưa từng có ý nghĩ lợi dụng cô ta, ngược lại cảm ơn cô ta đã vì Lục Gia làm mọi thứ!
Liên quan đến tình cảm giữa cô ta và Văn Bân, thì đây là chuyện của giới trẻ họ, ta vừa mới quay về, tạm thời chưa hiểu cặn kẽ tình hình sự việc!
Nhưng nếu như Văn Bân đã thật sự làm việc có lỗi với Vân Khuynh, thì tại đây ta xin hứa, nhất định sẽ giải quyết rõ với Vân Khuynh!"
Lục Bác Dương cũng mở miệng nói: "Lục Gia tuyệt đối thành tâm thành ý cầu hôn Vân Khuynh, chính tôi đã không dạy dỗ tốt con trai mình, để tôi đều tra kỹ ngọn nguồn, sẽ tiếp tục mở buổi chiêu đãi ký giả, đem sự việc này xử lý cho thật tốt, có lỗi thì nhận, có bồi thường thì sẽ bồi thường!
Lục Gia chúng tôi là đại gia tộc ở Vinh thành, hành sự trước giờ đều rất quang minh lỗi lạc, không tồn tại việc kết hợp lại ức hiếp một cô gái nhỏ!
Về việc khủng hoảng kinh tế của Lục Gia, đương nhiên là sẽ nhanh chóng vượt qua thôi, trước đó có nói, Lục Gia chỉ là đang lâm vào tình trạng thiếu vốn trong thời gian ngắn thôi, nhưng vì đã đầu tư vào hạng mục lớn bên nước ngoài, bây giờ sự việc đã bắt đầu khởi công, một khi sản sinh sẽ quay về như xưa, Lục Gia không những không suy bại, mà còn cường thịnh hơn, cho nên, Lục Gia thật sự có đầy đủ thực lực.
Nhưng có một vài chuyện, là bí mật trong thương nghiệp, ở đây không tiện nói cho quý vị biết, hôm nay hai cha con tôi cũng chỉ là được mời đến đây ăn cơm thôi, nếu như không còn câu hỏi nữa, xin tránh ra!"
Trả lời như thế, đám phóng viên hiển nhiên không vừa ý, không những không nhường đường, mà càng vây kín hai người họ hơn.
Máy micro lần lượt đưa đến trước mặt, trước miệng, trước mũi của Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương.
"Lục Đổng Sự Trưởng, nói như vậy, là Lục Gia đã thừa nhận mắc nợ Vân Khuynh? Xin mạn phép hỏi việc ngài nói sẽ giải quyết rõ ràng là gì thế?"
"Có phải đem hết những khoản hồi môn của Vân Khuynh đã bù đắp cho Lục Gia và khoản đầu tư 100 triệu của Vân Lão Phu Nhân đều trả lại cho Vân Khuynh hết, đồng thời tất cả tài sản chung của vợ chồng Lục Văn Bân và Vân Khuynh hoặc là đại đa số đều đem phân chia cho Vân Khuynh phải không?"
"Đừng trách tôi nói thẳng, tôi cảm thấy việc bàn giao này là căn bản nhất rồi......"
"Không sai, Lục Tổng, ngài cảm thấy việc đền bù như vậy có xứng đáng không? Xin ngài hãy nói một cách thiết thực được không?"
"Xin hỏi Lục Đổng Sự Trưởng, Lục Gia, và ngay cả Lục Văn Bân, có công khai xin lỗi Vân Khuynh không......"
Lối đi trên tầng 3, không biết tự lúc nào Hoắc Nhất Hàng đã đứng đấy rồi.
Đôi mắt đen lay láy và thâm thúy của anh ta đã xem trọn tất cả những gì diễn ra ở đại sảnh, chứng kiến sự khó khăn, quẫn bách, giận mà không làm gì được của Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, chỉ có thể ngột ngạt giận dỗi trong lòng mà vẫn "nhẫn nại" giải thích với đám phóng viên, tâm trạng của anh bỗng vui sướng biết nhường nào.
Bọn người Lục Gia thừa gió bẻ măng, vì tư lợi, loại người tham lam độc ác, cả gan ức hiếp người phụ nữ Hoắc Nhất Hàng yêu mến -- Hoắc Nhất Hàng sẽ cho họ mất dần dần những thứ họ cho là quan trọng, danh sự, địa vị, tiền bạc, tôn nghiêm giả tạo, thói kiêu ngạo tự cao và cả -- tư cách làm người!
Khiến cho Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đều lâm vào vòng xoáy dư luận, và trước hết phải sử dụng miệng lưỡi dư luận ép bọn họ thừa nhận là bên có lỗi trước, đến khi Vân Khuynh và họ đối chất tại pháp đình thì mới càng có lợi.
Nếu đến lúc đó, bọn họ vẫn không nhận, thì cũng đã tự vã vào mặt mình, kết thúc thê thảm!
- -Đây, mới chính là Hoắc Nhất Hàng ta "mời" Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương dùng bữa "cơm".
Kết quả của sự việc này khiến Hoắc Nhất Hàng rất mãn nguyện, anh ta nhếch mép nở nụ cười, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
"Đợi thêm 10 phút nữa, bảo vệ đi ngang qua." Anh ta nói với quản lý khách sạn đứng bên cạnh.
"Vâng, thưa Hoắc Tổng."
Hoắc Nhất Hàng nhìn xuống dưới lầu một lần nữa, mới quay người bỏ đi.
Ngày mai, là tang lễ của bà nội rồi, anh ta sẽ sắp xếp đến gặp Khuynh Khuynh trước, chuẩn bị mọi thứ thật sớm, không để những người họ đến phá đám tang lễ của bà nội được......
Tối hôm đó, Vân Khuynh đã thay cho Vân Lão Phu Nhân áo thọ để hạ táng, chải đầu gọn gàng, lau mặt cho bà thật sạch sẽ.
Vốn dĩ, trong tang lễ sẽ có sự cáo biệt di thể, nhưng Vân Khuynh sợ rằng mọi người sẽ làm tổn hại đến di thể của Vân Lão Phu Nhân, cho nên, tối nay cô định sẽ cáo biệt Vân Lão Phu Nhân, sau đó đóng quan tài lại, chỉ chờ làm tang lễ xong thì trực tiếp hạ táng.
Hoắc Nhất Hàng bước vào trong, nói một câu rất tự nhiên: "Khuynh Khuynh, bà nội, cháu đến rồi."
Vân Khuynh quay sang nhìn, nhìn anh nhẹ nhõm như thể trở về chính nhà của mình vậy, trong lòng có chút ấm cúng.
Anh ta thực sự hiểu cô ấy, hiểu rõ cô ta lúc này, đã không cần an ủi, cũng không cần đồng tình.
"Nhất Hàng, anh qua đây đi."
Hoắc Nhất Hàng sựng người lại, cô ta vừa mới gọi anh......Nhất Hàng?
Đây có phải được xem như, anh ta đã có vị trí trong lòng cô ta, và được tiến cao thêm một bước.
Anh ta sải bước chân thật lớn bước tới, cùng với Vân Khuynh, sửa soạn tinh thần cho Vân Lão Phu Nhân, ngoại trừ đôi mắt nhắm nghiền lại, Vân Lão Phu Nhân không có gì khác biệt so với lúc còn sống.
Sau khi xong chuyện, Hoắc Nhất Hàng dìu Vân Khuynh đứng dậy, cho người đóng quan tài lại, tự mình đích thân đóng từng cây đinh vào.
Vừa đóng vừa nói: "Bà nội, bà hãy yên tâm nghĩ ngơi đi, sớm đi gặp ông nội, Vân Khuynh kể tình cảm ông bà nội rất tốt, cháu nghĩ ông nội chắc chắn đang chờ bà, bà gặp mặt ông rồi, nói cho ông biết một tiếng, sau này, cháu rể của ông sẽ là cháu, tên là Hoắc Nhất Hàng, cả đời này cháu sẽ đối xử tốt với Vân Khuynh!"
Hoắc Nhất Hàng lại cùng với Vân Khuynh, quỳ gối trước linh cửu của Vân Lão Phu Nhân xuyên đêm.
Sáng sớm ngày thứ 2, trời vừa mập mờ sáng, đã có người đến viếng.
Như suy nghĩ của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, là Vân Bính Hoa và Tô Tương đến sớm trước nhất.
Mấy ngày nay, bọn họ lúc nào cũng lo lắng cho sự việc của Dương Liễu, ngay cả một ngày gác giữ để trả hiếu cũng không đến, cận ngày tang lễ mới thấy bóng dáng họ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất quá đáng, nên mới vội vàng đến viếng, muốn trước mặt người ngoài giữ thể diện.
Nhưng vừa mới bước vào, nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Bính Hoa không thể kìm nén sự tức giận, xông đến trước mặt, chỉ vào mũi Vân Khuynh, hung hăng dữ tợn chửi rủa: "Đứa nghịch nữ này, cuối cùng cũng lộ diện rồi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã tung tin Dương Liễu là người thứ cha đúng không? Có phải ngươi cố ý lấy bằng chứng nói ta và mẹ ngươi đã đối xử bạc tình bạc nghĩa với ngươi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.