Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 39:




Chiều hôm nay, Dương Liễu ở phòng phụ sản của bệnh viện sinh ra 1 bé trai.
Nhìn đứa bé tuy kí hơi nhẹ, cũng nhăn nhúm, nhưng nơi đó thể hiện đó là 1 bé trai.
Lục Văn Bân và Cao Thúy Lan đều rất vui.
Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương nghe tin lập tức đến bệnh viện, thái độ cũng thả lỏng hơn 1 chút.
Dù sao, cũng là đứa trẻ đầu tiên của thế hệ mới của Lục gia.
Dưới sự xúi giục của Cao Thúy Lan, Lục Văn Bân nhân cơ hội biểu đạt thái độ với Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương: “Ông, ba, chuyện con và Vân Khuynh kết hôn. lại ly hôn, là do con sai, nhưng con cũng chỉ làm bậy thôi.
Vân Khuynh có tài năng trong thương nghiệp, nhưng cô ta luôn mạnh mẽ, căn bản không thích hợp làm vợ con, làm gì có ai mới gả về đã quan tâm chuyện của công ty như vậy? Cô ấy sống ở Vân gia không tốt, 8 phần cũng là vì có ý đồ không tốt. Vạn nhất qua thêm mấy năm nữa, cô ấy có ý muốn hướng ra ngoài, không phải là Lục thi chúng ta đều mất hết sao?
Ông, ông và ba vẫn đang làm hạng mục mới đó, đợi hạng mục đó phát triển rồi, nói không chừng Lục gia chúng ta sẽ nằm trong top 10 công ty mạnh toàn quốc, đến lúc đó, lại bị Vân Khuynh cài bẫy, nhất định sẽ tổn thất rất nghiêm trọng!”
Cao Thúy Lan lập tức nói giúp: “Ba, chồng, Văn Bân nghi ngờ cũng không phải không có lý, tuổi của tụi nó bây giờ, trước khi kết hôn, phải hẹn hò yêu đương, Vân Khuynh đó không có yêu Văn Bân nhà ta, nhưng lại rất vui vẻ gả vào Lục gia, nếu nói cô ta không có ý đồ khác, đánh chết con cũng không tin!
Nhưng Dương Liễu thì khác, cô ta và Văn Bân yêu nhau, còn nguyện ý chịu cái danh tiểu tam để mang thai con Văn Bân, nếu chúng ta đối tốt với cô ta 1 chút, cô ta sẽ toàn tâm toàn ý với Văn Bân, với chúng ta!
Hơn nữa, Vân Khuynh đáng giá bao nhiêu chứ? Cũng chỉ là chút đồ đưa qua khi gả, còn có năng lực của cô ta, nhưng trên thế giới này người có năng lực rất nhiều, không có Vân Khuynh, thì tốn chút tiền, tuyển 1 người có thể làm về là được!”
“Bà nói thì dễ!” Lục Bác Dương trừng mắt với Cao Thúy Lan 1 cái, nói: “Bà biết tuyển 1 người tài giỏi có năng lực 1 năm phải tốn bao nhiêu tiền không? Mấy trăm vạn là ít, động tí là lên đến ngàn vạn!”
“Ba!” Lục Văn Bân nói: “Ngàn vạn có là gì, Liễu nhi đã nói xong với ba nuôi rồi, chỉ cần Vân Khuynh buông tay, bọn họ sẽ chuyển cổ phần cho Liễu nhi, đến lúc đó, cả Vân gia không phải đều của chúng ta sao?
Chúng ta cần gì 1 người không đồng lòng với chúng ta như Vân Khuynh, tại sao không nghĩ cách đánh bại Vân Khuynh, lấy 1 người đồng lòng với chúng ta như Liễu nhi chứ?
“Cái này..” Lục Bác Dương híp mắt, nhìn sang Lục Lợi Quần: “Ba, Văn Bân nói, hình như cũng không phải vô lý.”
“Đúng là không vô lý, nhưng quan trọng là, chuyện bây giờ lớn như vậy rồi, ai có thể đánh bại Vân Khuynh?”
Cao Thúy Lan lập tức nói: “Đúng! Con nha đầu đê tiện Vân Khuynh này rất khó đối phó, nhưng chính vì như thế, chúng ta cần không thể lấy Vân Khuynh, bây giờ cô ta chỉ là 1 cô nương, đã khiến chúng ta khó khăn như vậy, đợi mấy năm sau trưởng thành hơn nữa, Lục gia chúng ta không phải đều nằm trong tay cô ta sao?
Dương Liễu không có năng lực như Vân Khuynh, cô ta chỉ thích hợp làm phụ nữ, không thích hợp làm nữ cường nhân, đây là khuyết điểm của cô ta, nhưng nghĩ ngược lại, đó không phải cũng là ưu điểm của cô ta sao? Cô ta đem đồ của Vân gia đến Lục gia, đưa cho Văn Bân, sau này ở nhà chăm sóc chồng con, chúng ta cũng không lo lắng cô ta nhúng tay vào Lục thị. Nhiều nhất tốn chút tâm tư, dỗ cho cô ta vui vẻ, là xong rồi…”
Nghe Cao Thúy Lan nói vậy, Lục Lợi Quần cũng dao động rồi.
Với thái độ bây giờ của Vân Khuynh, muốn cô ta toàn tâm toàn ý giúp Lục gia, quả thật không dễ, với lại còn rất nguy hiểm.
Nhưng Dương Liễu kia ở trước mặt mọi người “tìm cái chết”, không phải cũng là 1 người có tâm cơ sao?
Dương Liễu đó còn biết mục đích thực sự ông cần Vân Khuynh, lại nói ra 1 cách dễ dàng … nhưng mà, cũng có khả năng cô ta quá đơn thuần, không biết nói những lời này ảnh hưởng lớn như thế nào.
Nếu Dương Liễu có thể nắm Vân gia trong tay, rồi giao cho cháu của ông Lục Văn Bân, cũng có thể suy nghĩ đến việc cho cô ta vào Lục gia…
Lục Bác Dương quan sát thái độ của lão gia tử, đem tâm tư của ông đoán được 7-8 phần, nói: “Chuyện này, sau hẳn nói, dù gì Dương Liễu của sinh cho Lục gia chúng ta 1 đứa con, ba cũng sắp sinh nhật rồi, cùng tổ chức ăn mừng đi, để loại bỏ xui xẻo của lục gia dạo gần đây.”
Vậy Liễu nhi…” Cao Thúy Lan còn muốn nói, Lục Văn Bân kéo tay bà, ý nói tạm thời như vậy, đừng nói nữa, bà chỉ biết im lặng ngậm miệng lại.
Biệt thự Thiên Lộc.
Sau khi an táng Vân lão phu nhân, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cũng đắp đất lại, dựng bia lên, quỳ lạy… đến khi mọi chuyện hoàn tất, đã tối 10h hơn.
Cô chấp nhận kiến nghị của Hoắc Nhất Hàng, chuyển qua nơi anh an bài ở.
Vân gia không thể về, chuyện với Lục gia trước sau cũng phải giải quyết, cô cuối cùng cũng phải có 1 nơi an toàn đáng tin để ở.
Hoắc Nhất Hàng là người cô hợp tác, cô chỉ có thể tin tưởng anh.
Hoặc là vì quá mỏi, mới ngồi lên xe Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh đã ngủ say.
Đau thương và mệt mỏi mấy người, khiến cho Vân Khuynh cả người đều ốm đi, Hoắc Nhất Hàng nhìn có chút đau lòng.
Anh đưa tay qua, vén tóc trên mái của cô ra sau, vừa mới muốn quay về chỗ mình, Vân Khuynh vô thức dán vào người anh, còn tìm 1 chỗ thoải mái trong lòng anh, tiếp tục ngủ.
Hoắc Nhất Hàng ngây người, sau đó, tay để ra sau lưng Vân Khuynh, vỗ 2 cái, miệng có ý cười nhàn nhạt.
“Người phụ nữ này, trước đây khóc có cười có tìm đủ mọi cách để cắt đuôi mình sao? Bây giờ ngược lại không chút phòng bị?”
Anh nhẹ nhàng nói 1 câu, lại nghĩ đến chuyện khiến Vân Khuynh “cắt đuôi anh”, tự nhiên và dễ dàng nghĩ đến lần đầu tiên anh gặp Vân Khuynh, từng màn xảy ra ở hồ bơi, trong cơ thể liền có 1 ngọn lửa cháy lên.
Ngày đó, nếu không phải là Vân Khuynh, anh có thể phải ở dưới hồ bơi lạnh giá đến nửa đêm, còn rất có khả năng bị tổn hại đến thân thể.
Mà Vân Khuynh, lại khiến anh ăn 1 lần nhớ mãi mùi vị, tham luyến không thôi…
Duyên phận, quả thật là 1 thứ kì lạ, nếu không, anh và Vân Khuynh tại sao lại chạm mặt nhau?
Sự thông minh của cô, kiên cường của cô, xinh đẹp của cô, mềm mại… của cô… tại sao lại tốt đẹp như vậy?
Người đẹp trong lòng, ấm áp thơm tho, tâm trí của Hoắc Nhất Hàng từ từ trở nên rối loạn, anh nhắm mắt lại, muốn bình ổn lại ngọn lửa trong người, trước mắt, lại hiện lên càng rõ cảnh tượng anh và Vân Khuynh “tiếp xúc thân mật”.
Dường như anh có thể thấy rõ, đêm hôm đó, anh nhảy xuống hồ, bị nước lạnh bao vây, vẫn không thể áp chế được dược tính dưới thân, lúc đó, úp mặt xuống nước, nhịn 1 lúc, mới trồi lên hít thở, thì thấy thấy đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp quần áo được may cắt phù hợp của người phụ nữ.
Cô mang đôi giày cao gót đế bằng, màu đen, càng làm tôn lên làn da trắng sáng của cô.
Cô men theo hồ bơi đi thẳng 1 đường, ánh mắt chỉ chú tâm vào biệt thự trước mắt, hoàn toàn không để ý cái đầu trồi lên dưới nước.
Anh nhìn lên, nhìn mặt người phụ nữ, đầu tiên xác nhận, không phải là người hạ dược anh.
Cô trang điểm rồi, là cách trang điểm lịch sự cho cuộc họp … người phụ nữ này là người biết lễ nghi xã giao.
Trang điểm không đậm, chỉ là 1 tầng nhạt, đến màu son cũng rất nhạt, có thể không phải người phụ nữ thích trang điểm đậm.
Cô đi men theo hồ bơi, biên độ bước đi rất nhỏ, đường đi rất thẳng, lâu lâu còn có thể thấy quần an toàn ở dưới, đây là người phụ nữ bảo thủ, thậm chí có thể là xử nữ.
1 tay cô cầm điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình, tay khác cầm túi xách, còn luôn nhìn về cánh cửa biệt thự thoáng mở … đây là đến tìm anh có chuyện, hoặc là, chuyện cô muốn làm, rất khó hoàn thành…
Chỉ dùng thời gian rất ngắn, anh đã phân tích người phụ nữ 1 lượt, ánh nhìn rơi lên thân hình đẹp đẽ của cô, lửa trong người lại cháy lên.
Trong lòng anh có 1 suy nghĩ --- nếu đã đến nhờ anh, vậy trước tiên phải trả giá cái gì đó? Không bằng, trước tiên giúp anh giải quyết trước?
Suy nghĩ vừa lướt qua, người phụ nữ trùng hợp đi đến trước mặt anh.
Anh lập tức biến suy nghĩ thành sự thật --- “ào” 1 tiếng anh từ nước đi lên, bắt lấy chân cô, kéo cô xuống hồ.
Người phụ nữ bị bất ngờ, điện thoại và túi xách đều rớt bên hồ, nước lạnh vây quanh cô, cô lạnh đến run rẩy, mới ý thức được người đàn ông dính lấy cô, lập tức hoang mang: “Anh… anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Làm em!” Anh cúi đầu, trầm giọng bừa bãi nói bên tai cô 2 chữ, thuận tiện, cắn cái tai nhỏ của cô 1 cái.
“Không! Anh buông tôi ra, nhanh buông tôi ra, tôi nói anh biết, anh làm như vậy là … phạm luật, đúng, anh phạm luật, uhm … không cần!”
“Không cần?” Anh dừng lại, nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ, phả hơi thở nóng bỏng lên cổ cô: “Đây là cô tự mình đi qua.”
Trên người cô mặc áo ngoài rất dày, dính nước càng nặng hơn, anh để rảnh 1 tay, tháo nút trên áo ngoài của cô ra.
Quá trình này không hề thuận lợi, thứ nhất là bởi vì cơ thể anh bị hạ dược, đã rất khó chịu rồi, thứ hai, trước giờ anh chưa từng tháo nút áo của phụ nữ.
Rất không dễ dàng mới tháo được 1 nút, còn mấy nút cuối cùng, anh không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp dùng sức kéo mạnh, cởi áo ngoài của người phụ nữ ném qua 1 bên.
Người phụ nữ không ngừng phản kháng, không có áo ngoài trói buộc, tay chân linh hoạt hơn nhiều.
Hoặc là con người trong lúc “nguy cấp”, cũng quên đi sự lạnh lẽo của nước hồ? Cô tay đánh chân đá vào người anh!
Nhưng chút sức đó của cô, vốn dĩ không đủ để tạo ảnh hưởng gì lớn đối với anh, anh dễ dàng bắt lấy đôi tay cô, sau đó, không chút do dự tấn công lên đôi môi đỏ mềm mại, hôn thật sâu xuống..
Loại cảm giác mềm mại và ngọt ngào đó, khiến anh chút nữa không nhịn được.
Mùi vị của người phụ nữ này, sao có thể ngon như vậy? Anh thật muốn 1 miếng nuốt trọn cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.