Minh Tịnh và Vô Song! Nhìn hai người trước mắt một người y phục màu tối, đôi mắt sáng lạng như ánh sao, còn người kia thì tuấn nhã lạnh nhạt, giống như tiên tử trên trời thì không chỉ Âm dương Song Sát, mà ngay cả Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Tống lão lục đều kinh hãi giật mình ngay tại chỗ. Bọn họ. . . . . .“Vân Vô Song, ngươi đã chọn nửa cái, thì đừng để cho ta giành luôn đấy!” Nhàn nhạt châm chọc một tiếng, vẻ mặt Minh Tịnh thong dong bình tĩnh, trong đôi mắt như bầu trời đầy sao sâu thẳm kia để lộ ra một chút trêu đùa. “Minh Tịnh, trong vòng ba chiêu, ta chắc chắn sẽ bắt được nàng ta.”Nghe hắn châm chọc, Vô Song lơ đễnh cười cười, sau đó lông mày khẽ nhíu, hướng về phía Dương sát bị thương. “Tiểu tử thúi, khẩu xuất cuồng ngôn! Muốn chết ——” Âm sát không bị thương, lúc này vừa nghe hai người Tịnh, Song đối thoại như vậy, lập tức nổi giận trong lòng, vận đủ khí lực toàn thân chuẩn bị đối kháng. Nhất thời, cuộc giao chiến lập tức triển khai, bởi vì Dương sát đã bị thương, đúng như Vô Song nói trong vòng ba chiêu đã ngã xuống đất, miệng phun máu tươi một lần nữa, không thể đứng dậy được. Mà Âm sát một bên, bởi vì lúc trước đối chiến cùng Tống Ngâm Tuyết đã hao tổn đi không ít tinh lực, lại thêm tinh lực hắn đã phân tán, còn phải lo lắng cho Dương sát bị thương, cho nên sau khi Dương sát ngã xuống đất không bao lâu, liền bị một chưởng của Minh Tịnh đánh vào ngực, cước bộ liền lập tức lùi lại vài bước, quỳ một chân trên mặt đất. “Mười một chiêu? Quá chậm!” Vô Song cười cười nghiêng mắt nhìn Minh Tịnh, hơi chế ngạo hắn tổn nhiều thời gian chế địch, thấy vậy, Minh Tịnh cũng không giải thích nhiều, trực tiếp lắc tay nói: “Ngươi nhanh hơn sao?” ” Võ công của ta cũng không quá xuất sắc, muốn đánh đương nhiên không chỉ mười một chiêu! Bất quá nếu để cho ta dụng độc mà nói ——” Một chữ “mà nói” còn chưa tan mất, chỉ thấy Vô Song nhấc tay lên, trong nháy mắt một bả bột trắng ném về hướng Âm dương Song Sát, sau đó tại lan tràn ra quanh thân bọn họ. “Hai người bọn họ đều bị thương, vung chút phệ công tán, làm cho toàn thân bọn họ vô lực, nội tức trong cơ thể mất hết. . . . . .” Một câu hàm ý phế đi võ công của bọn họ mà Vô Song lại nói thoải mái như mây trôi nước chảy, hắn hơi chuyển mắt nhìn, tầm mắt chăm chú rơi vào người ngọc đứng phía sau, một loại tương tư, một loại hoài niệm cuồn cuộn tràn ra. Tống Ngâm Tuyết nhìn hai người trước mặt, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bọn họ, nhưng hiện nay nàng cũng không để ý tới, mà chỉ vung một đạo lụa trắng ra, gắt gao trói Âm dương Nhị Sát đang không ngừng thở dốc lại, sau đó dùng sức thu tay lại một cái, cột bọn họ vào trên cây đại thụ mà Kỳ Nguyệt mới bị trói vừa rồi. “Xem đi, ta đối với các ngươi thật tốt biết bao? Sắp chết rồi, còn cho các ngươi quang vinh trở thành Prometheus**! Ha ha, không cần phải cám ơn ta, bởi vì giúp người chính là nguồn gốc của niềm vui mà!” Bộ dáng trêu đùa, cười cười mà nói, thấy vậy, hai người kia vùng vẫy giãy chết, thân thể không nhúc nhích được, khí lực đã mỏng manh như tơ nhện thấp giọng hô: “Tiểu tử thối, mau buông. . . . . . Prometheus là cái gì? Chúng ta không muốn làm. . . . . .” “Cái gì! Ngay cả Prometheus cũng không biết là ai sao? Đây chính là Thần Lửa a! Bởi vì trộm lửa cho con người ta mà chọc giận tới Thiên đế Zeus, cho nên bị trói trên vách núi cả ngày bị chim ưng bay tới mổ. . . . . . A, xin lỗi, ta đã quên đó là thần thoại Tây Phương, thần thoại của chúng ta hẳn là Thần lửa Chúc Dung, đổ mồ hôi, thật ngại quá, khó trách các ngươi không biết. . . . . .” “Tiểu tử thúi, ngươi đang phóng cái cái rắm gì vậy? Nghe không hiểu!” Tống Ngâm Tuyết cố ý trêu đùa đi vòng quanh người Song Sát, nói một chút chuyện bọn hắn không hiểu, khiến bọn họ nhíu mày một hồi, sau đó, hai mắt nàng bình tĩnh liếc nhìn bọn hắn, thu nụ cười lại, mặt lạnh, cất giọng hung ác nói: “Hai vị, các ngươi không cần biết Prometheus là ai? Các ngươi chỉ cần biết kết quả của các ngươi là được. . . . . .” “Ngươi. . . . . .” Song Sát kinh hãi, sắc mặt tái nhợt. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhìn cũng không nhìn xoay người, vui vẻ cong khóe miệng lên lần nữa: “Âm dương Song Sát làm nhiều việc ác, táng tận thiên lương, cuối cùng rơi vào loại kết cục bị dầm mưa dãi nắng, chim bay thú chạy cắn nuốt xé xác này, hẳn là vẫn không đủ a. . . . . .” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chính nghĩa cùng lãnh khốc, Tống Ngâm Tuyết đưa lưng về phía hai người, chậm rãi nói, nghe vậy, trong nhất thời mọi người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, một loại kính ý cùng yêu mến chậm rãi từ trong lòng dâng lên, khiến bọn họ không cách nào dời tầm mắt đi nơi khác. “Tuyết Nhi!” “Tuyết Nhi!” Hai câu kêu to, hai người Tịnh, Song tiến lên định tới gần, chính là lúc này bởi vì động tác tiến hành đồng thời, cho nên nhất thời hai người rơi vào thế giằng co tranh giành nhau. Kỳ Nguyệt cùng Thư Ly có chút hâm mộ cùng đau lòng nhìn, bọn họ không dám tiến lên, đành phải đem phần thâm tình giấu ở trong lòng, yên lặng mở to hai mắt mà nhìn. “Ngâm Tuyết ——” một câu gào khóc thảm thiết, vang lên vào thời điểm không có bất kỳ ai lên tiếng này, Lục hoàng tử kêu một tiếng tê tâm liệt phế, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng phóng về phía trước, né qua hai người Tịnh, Song, thân thể mập mạp ôm cổ nàng, miệng không ngừng kêu khóc : “Ngâm Tuyết a Ngâm Tuyết của ta, ta biết là muội không có việc gì mà! Xem đi, muội quả nhiên vẫn còn sống đến giờ! Lục ca ca ta thật vui vẻ, thật vui vẻ!” “Buông ra!” Thân thể bị cánh tay của Tống lão lục quấn lấy, Tống Ngâm Tuyết dùng một tay kéo hắn ra, lạnh lùng nói. Nghe vậy, thân thể mập mạp của Tống Vũ Kiệt vặn vẹo uốn éo, làm nũng trả lời: “Ứ ~~ đừng mà! Ngâm Tuyết, ta nhớ muội muốn chết, muội cũng không biết sau khi ta nghe nói muội chết, trong lòng thương tâm tới cỡ nào, cả người cũng gầy tầm vài vòng rồi! Không tin muội nhìn mặt ta này!” Vội vàng đưa cái mặt mượt mà béo ú của mình tới, lung lay hai cái dưới mắt nàng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xem thường trợn trắng mắt, dùng một tay mạnh mẽ đẩy hắn ra, sau đó không che dấu chút nào lấy tay vỗ vỗ chỗ vừa mới tiếp xúc với hắn, vẻ mặt châm chọc hỏi lại: “Huynh muốn ta chết lắm mà?” “Hả?! Ngâm Tuyết, muội nói mò cái gì vậy? Lục ca ca làm sao có thể sẽ muốn muội chết được, huynh thương muội còn không kịp!”Lắc đầu liên tục, vẻ mặt bày tỏ sự chân thành, Tống lão lục giơ khuôn mặt tươi cười lên, sáng lạng giống như đóa hoa hồng nhỏ đáng yêu. “Không muốn ta chết, tại sao còn quấn quít lấy hắn? Lục ca ca, chớ quên, huynh đã từng lấy danh nghĩa Tông gia lập lời thề? Sao có thể chỉ mới chớp mắt, liền quăng ra ngoài chín tầng mây như vậy!” Ánh mắt nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết thâm ý chậm rãi nói. “Ai ai ai, Ngâm Tuyết, muội hiểu lầm rồi, ta thật sự không muốn nhúng chàm hắn! Chẳng qua là thấy muội đã mất, muốn thay muội chiếu cố hắn, giấu hắn trong phủ của ta, không cho người khác có cơ hội nhúng chàm hắn!” Nghiêm trang nói, chính nghĩa nhiệt tình nói, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt mở miệng giải thích, mặt bày ra vẻ đây là chuyện đương nhiên. “Ngâm Tuyết, muội không cần cám ơn ta, ta là Lục ca ca của muội, đây là đều ta phải làm! Ta biết muội yêu mến Kỳ Nguyệt, cho nên vì không để cho hắn rơi vào trong tay người xấu khiến muội lo lắng, ta không để ý đến vết thương trên đầu đuổi theo hắn!” Cứ như muốn tranh công kể lể liên tục, lại còn ra vẻ đáng thương tố khổ, Tống lão lục vui vẻ xoa xoa hai bàn tay, lúc này, hắn giống như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vì vậy đột ngột hỏi nàng: “Ngâm Tuyết, vì sao muội không chết a?” “Ách, cái kia, kỳ thật ý của ta là, làm sao muội tưởng như đã chết lại còn sống? Võ công lại còn lợi hại như vậy?” Tựa hồ phát hiện mình dùng từ không đúng, Tống lão lục vội vàng đổi giọng giải thích, sợ nàng hiểu sai ý tốt của hắn. Nghe lời hắn nói, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh liếc nhìn hắn, sau đó tràn đầy thâm ý dời mắt đi chỗ khác, nhấc chân đi đến chỗ bốn gã sơn tặc. “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy thủ đoạn nàng đối xử với Âm dương Song Sát vừa rồi, bốn gã sơn tặc có chút sợ hãi, tuy đến bây giờ bọn họ còn không biết thân phận chân thật của nàng, nhưng nghe cuộc đối thoại giữa bọn hắn vừa rồi, liền cảm thấy lai lịch người này đích thị không nhỏ! Ông trời a, không phải nàng muốn giết người diệt khẩu chứ? Một cái ý nghĩ không tốt từ dưới đáy lòng chậm rãi dâng lên, bốn gã sơn tặc không ngừng lui về phía sau, sững sờ không biết nên làm cái gì cho tốt. “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Sơn tặc lão Nhị đã trải qua nhìu đợt sóng gió , lúc này hắn cố gắng trấn tĩnh, một tay ngăn trước mặt các huynh đệ khác, mở miệng đặt câu hỏi. “Không làm gì, chỉ là muốn mời các ngươi giúp một việc!” Cười cười nói ra ý nghĩ của mình, biểu lộ của Tống Ngâm Tuyết làm người ta nhìn không ra thâm ý. Thấy vậy, bốn gã sơn tặc nghi ngờ: hỗ trợ? Hỗ trợ cái gì? Ngoại trừ cướp bóc, bọn họ còn có thể giúp được cái gì? “Huynh muốn chúng ta giúp huynh cái gì?” Hồ nghi cau mày, lão Nhị khó hiểu mà hỏi. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, mà quay đầu đi chỗ khác: “Không biết bốn vị có chỗ nào muốn đi không?” “Tùy ý phiêu bạt, chỉ cần có chỗ để đặt chân là được.” Bẩm báo chi tiết, thẳng thắn thành khẩn mà nói. “Thủy Nguyệt sơn trang Đại Lương Quốc thì thế nào?” Quay đầu lại, trong mắt lộ ra ý tứ sâu xa, nàng trầm giọng nói, thần sắc không giống bình thường. “Rốt cuộc ngươi có ý gì?” Bốn gã sơn tặc như lọt vào trong sương mù, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy có chút kinh ngạc. “Nửa tháng sau, Thủy Nguyệt sơn trang tại Đại Lương sẽ cử hành đại hội võ lâm, nhưng phàm là người có uy tín danh dự trong giang hồ, đều cố ý đến đó đánh giá! Ta nghe nói Lục huynh đệ các ngươi trước khi vào rừng làm cướp làm giặc thì cũng từng lưu lạc trong giang hồ, đối với cuộc thịnh yến khó có được này, chẳng lẽ không có hứng thú gì sao?” Lời nói đầy ám chỉ, nhìn đôi mắt thâm thúy của nàng, bốn gã sơn tặc nghi hoặc, nhất thời không biết rốt cuộc đối phương đang tính toán điều gì. Biết trong lòng bọn họ không rõ, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước đi đến giữa bọn họ, trầm thấp, nhẹ nhàng cúi đầu mà nói: “Ta có một chuyện cần nhờ, muốn mời bốn vị đi Thủy Nguyệt sơn trang một chuyến, cụ thể là. . . . . . Không biết bốn vị có hứng thú hay không?” Những người khác không nghe được cụ thể Tống Ngâm Tuyết nói gì với bọn sơn tặc chỉ nhìn thấy sau khi nàng nói xong, bốn người kia không ngừng gật đầu, sau đó đều chắp tay, đồng loạt nói một câu”Cáo từ”, liền xoay người rời đi. “Tiểu Ngâm Tuyết, tại sao muội cứ như vậy đã để cho những người kia đi? Bọn họ bắt Nguyệt Nguyệt, còn biến hắn thành cái dạng này, ta muốn đem nguyên một đám bọn họ ra bầm thây vạn đoạn, báo thù giải hận cho Nguyệt Nguyệt!” Tống Vũ Kiệt lớn tiếng ồn ào kháng nghị khi thấy thân ảnh bốn người rời đi, nhưng cũng chỉ ồn ào trong giới hạn, không có động tác thực chất. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tức giận liếc nhìn hắn, châm chọc nói:“Không hài lòng thì đuổi theo a? Xem cuối cùng ai bầm thây vạn đoạn ai.” “Ai nha, mẹ ơi!” Mỗi lần bị nàng dọa, Tống lão lục lập tức ôm đầu lui về sau, đi sát vào bên cạnh nàng, vẻ mặt khẩn trương hề hề. “Ai, Ngâm Tuyết, muộn muốn đi chỗ nào a?” Nhìn thấy nàng quay lưng lại, không nói gì thẳng tắp hướng dưới núi thẳng tiến, Tống lão lục vội vàng mở miệng hỏi. “Đi tìm Ngũ ca ca.” Dừng bước, Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu nhìn lại, đầy thâm ý, ánh mắt kia, sáng rõ như là xem thấu hết thảy, thâm thúy vô cùng, Tống Vũ Kiệt thấy thế khẽ giật mình. “Ha ha, tìm Ngũ Ca a? Đúng dịp lắm, dù sao cũng đã lâu ta không gặp Ngũ Ca rồi, nhân cơ hội này cùng đi với các ngươi.” Vẻ mặt cười tủm tỉm thịt béo loạn chiến, Tống Vũ Kiệt tự quyết định lấy. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không nói lời nào, nói đúng hơn là không nói được lời nào đi thẳng về phía trước, lưu lại sau lưng một một đám người yên lặng nhìn nàng. Có chút kỳ quái, hôm nay Ngâm Tuyết không giống thường ngày, mà Tống Vũ Kiệt hắn, tựa hồ cũng không được bình thường. . . . . . Minh Tịnh cùng Vô Song suy tư dưới đáy lòng, ngay sau đó cất bước đi theo, mà Thư Ly cùng Kỳ Nguyệt thấy vậy, sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng kiên định, nhấc chân mà đi, chỉ chừa hai người đáng thương bị trói trên tàng cây, hấp hối cùng đợi tử vong đến. . . .” Độc trên người hai người, hiện tại cũng đã giải sạch sẽ rồi?” Trong lều vải, Tống Ngâm Tuyết nhìn hai người Song, Tịnh, mở miệng chậm rãi nói. “Yên tâm đi, Tuyết Nhi, đều giải rồi. Lúc trước bởi vì nhầm loại Tuyết Liên, cho nên mới làm trễ chút thời gian, tới hơi trễ.” “Há chỉ có trễ một chút sao? Căn bản chính là phi thường trễ!”Nghe xong lời mà Vô Song nói…, Minh Tịnh một bên nhàn nhạt mở miệng, bất quá tuy biểu lộ hắn đạm mạc, nhưng nhìn thần sắc, vẫn có thể biết hắn cực kỳ khó chịu với chuyện này.“Minh Tịnh, chúng ta đã cùng một chỗ, đương nhiên là phải cùng tiến cùng lùi.” Không thèm để ý đến sự bất mãn của người bên cạnh, Vô Song mở miệng phản bác. Nghe vậy, Minh Tịnh cũng không cằn nhằn nữa, đôi mắt sáng như ánh sao tối sầm lại, “Đúng vậy a, đúng là nên cùng tiến cùng lùi, kết quả chính là nhiều thêm mấy tên đi theo Tuyết Nhi chứ sao. . . . . .” Giống như bị đâm tới chỗ đau, Vô Song không nói gì, sắc mặt phức tạp khó hiểu, hắn đảo mắt nhìn Minh Tịnh một chút, cam chịu rũ mắt xuống, vươn tay kéo Tống Ngâm Tuyết, gắt gao nghe hương thơm đã lâu không thấy, nhàn nhạt nói: “Tuyết Nhi, ta và Minh Tịnh mới vài ngày không thấy, nàng đã tìm cho chúng ta nhiều bạn bè như vậy? Hơn nữa người nào cũng là người quen. . . . . .” “Ta ——” biết rõ người Vô Song ám chỉ chính là Thư Ly và Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết vừa định mở miệng giải thích, chính là không đợi nàng mở miệng, Minh Tịnh bên cạnh khép hờ mắt, buồn bực mà nói: “Vô Song, chỉ sợ ngươi đánh giá thấp mị lực của Tuyết Nhi chúng ta a? Bạn bè nàng tìm cho chúng ta, chỉ sợ không chỉ có hai người vừa rồi. . . . . .” Vừa nghe lời này, thân hình Vô Song khẽ giật mình, tiếp đó buông người ngọc trong ngực ra, quay đầu khó hiểu mà nói: “Có ý gì?” “Hoa quốc Thượng Quan Huyền Ngọc, Tây thần Dạ Lâm Phong, thậm chí có khả năng còn một đệ nhất sát thủ Tịch Mặc Lương. . . . . . Những ngày chúng ta không ở bên cạnh, bên người Tiểu Tuyết Nhi của chúng ta, cũng không thiếu người truy cầu tỏ tình . . . . . .” Minh Tịnh không phải Vô Song, hắn vốn phúc hắc thông minh, hơn nữa còn có mạng lưới tình báo riêng, sau khi rời khỏi cốc, thông qua tin tức Tinh Sát truyền đến, chỉ cần căn nhắc liền đại khái có thể biết từ đầu đến cuối ngọn nguồn của tất cả những chuyện này. “Tịch Mặc Lương?” Nghe Minh Tịnh nói như vậy, sự chú ý của Vô Song bị ba chữ kia hấp dẫn, hắn không để ý tới hai người khác, chỉ đảo mắt nói với người ngọc: “Tuyết Nhi, làm sao Tịch Mặc Lương có thể tìm tới nàng? Không được, nàng tìm bạn cho chúng ta, ta có không có ý kiến, nhưng nàng tuyệt đối không thể tìm hắn.” A? Kinh ngạc yên lặng nghe Vô Song nói, Tống Ngâm Tuyết không rõ giữa hai người rốt cuộc đã kết thù từ khi nào? Hình như trước đây bọn họ chỉ gặp qua một lần a, tại sao lại có địch ý nồng đậm như vậy? Trước mắt Tống Ngâm Tuyết vẫn không rõ cảm giác quái dị giữa các nam nhân, mà sau này khi nàng tận mắt nhìn thấy tình hình lúc hai người vừa gặp nhau thì lập tức gà bay chó chạy, thì nàng bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ ngày hôm nay. “Mọi chuyện không phải như hai người nghĩ đâu.” Cũng không phải chỉ giải thích một lời hai câu là có thể nói rõ, đối với những chuyện xảy ra lúc trước, Tống Ngâm Tuyết chỉ có thể nói như vậy. “Có lẽ là không hẳn, nhưng Thượng Quan Huyền Ngọc thì sao? Nghe nói hắn và Tuyết nhi, đã bái đường rồi?” Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Minh Tịnh rất vui vẻ, nhưng hắn vừa nghĩ tới việc bái đường, liền có chút ghen tuông, không cam tâm tình nguyện. Bái đường thành thân, một sự kiện thần thánh cỡ nào, cư nhiên bị người tới sau nhanh chân giành trước, cảm giác này, thật đúng là vừa hâm mộ, vừa ghen ghét. “Tuyết Nhi, nàng bái đường cùng Thượng Quan Huyền Ngọc rồi?” Ban đầu Vô Song không biết việc này, giờ phút này mới nghe qua, cũng đã nổi cơn ghen ghét lên, vì vậy một tay nắm lấy tay nàng, có chút buồn bực nói: “Tuyết Nhi, ta ghen tị, khuya hôm nay nàng đền bù cho ta đi. . . . . .” “Ta cũng ghen tị, làm sao bây giờ?” Không cam lòng yếu thế, Minh Tịnh cũng mở miệng nói, nhất định không chịu nhường. “Tuyết Nhi.” “Tuyết Nhi.” Hai câu kêu to, giống như bị hai phía áp lực, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người Tịnh, Song, cuối cùng Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, không nói gì bỏ đi ra ngoài. Nàng phải mau rời khỏi, bằng không có thể bị hai người nam nhân này ăn tươi nuốt sống! Vén rèm ra, lưu lại hai người ngồi nhìn nhau, lúc này, khi thân ảnh Tống Ngâm Tuyết lướt qua một trướng bồng thì chợt nghe đến âm thanh bên trong truyền ra. “Nguyệt Nguyệt, cưng đừng động, để ta lau chỗ trầy da cho cưng!” “Ngươi cút đi!” Giận dữ mắng mỏ một tiếng, Kỳ Nguyệt cự tuyệt ý tốt của Tống lão lục, mà Tống lão lục tựa hồ rất kiên nhẫn, mặt dày nói tiếp: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Bôi một chút thuốc là tốt ngay, bôi một chút là tốt ngay.” “Tống Vũ Kiệt, ngươi đi ra ngoài cho ta, ta không cần ngươi giúp ta bôi thuốc, đi ra ngoài!” Kỳ Nguyệt vẫn không chịu, từ lời nói có thể thấy được thái độ cự tuyệt trong đó, hắn đối với Tống lão lục, rốt cuộc là phẫn hận đến cỡ nào?! “Lục ca ca, huynh lại đang giúp ta chiếu cố Kỳ Nguyệt sao?” Xốc màn trướng lên, thân ảnh thanh lệ đi vào, khi nhìn thấy người bên trong, nhẹ nhàng cười cười nói nói. “A? Ngâm Tuyết!” Thấy nàng đến, Tống lão lục vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ Kỳ Nguyệt, sau đó giống như giải thích giật giật chai thuốc trên tay, cười ha ha xấu hổ nói: “Ta thấy Kỳ Nguyệt bị thương, đang định giúp hắn bôi thuốc.” “A ~ như vậy sao? Chính là hình như người ta cũng không nguyện ý!” “A, không muốn sao? Vậy không bôi nữa! Con người của ta gần đây rất rộng lượng thoải mái, không thích làm người khác khó chịu!” Vội vàng buông chai thuốc trong tay ra, Tống Vũ Kiệt cười chân thành, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hơi híp mắt, sau khi liếc nhìn người bên cạnh, mở miệng chậm rãi nói: “Thư Ly, ngươi giúp Kỳ Nguyệt bôi thuốc. Lục ca ca, huynh đi theo ta ra đây một chút. . . . . .” “Ừa!” Ngoan ngoãn trả lời, Tống Vũ Kiệt nhấc chân đi về phía trước, lúc này, Thư Ly bên cạnh chuyển mắt nhìn, đứng dậy đi lấy chai thuốc, mà Kỳ Nguyệt bị thương, sau khi nhìn thấy tình hình này trong lòng không biết nên vui hay buồn. Vui chính là vì cuối cùng người ngọc còn nhớ tới sự hiện hữu của hắn, mà buồn chính là, nàng thủy chung không chịu nói một câu với hắn, một lần, cũng không có. . . . . . . . . . . . “Nói đi Lục ca ca, ý đồ của huynh là gì?” Đi đến góc hẻo lánh, đứng chắp tay, trên mặt Tống Ngâm Tuyết là sự yên lặng bình thản, trong câu hỏi đặt ra cho Tống Vũ Kiệt, có sự thông hiểu hết thảy. “Ta cũng không có ý đồ gì a, chẳng qua là muốn giữ lại cái mạng này của ta mà thôi.” Tựa hồ cũng không nghĩ ra tại sao đột nhiên Tống Ngâm Tuyết lại hỏi như vậy, Tống Vũ Kiệt vẫn cười hề hề nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt, trong đôi mắt tràn ngập thâm ý: “Giữ lại cái mạng này của huynh? Ha ha, ta không biết từ trước tới nay, Lục ca ca đã che dấu sâu như vậy? Thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị gạt . . . . . .” “Ha ha, ta căn bản không tính là che dấu gì, bởi vì bản tính ta vốn như thế, ta cũng không có tận lực giấu diệm. Ngâm Tuyết muội muội mới là người thật sự lợi hại.” Vẫn cười nói như cũ, vẫn là vẻ mặt thô bỉ lúc trước, chỉ khác là, Tống Vũ Kiệt hôm nay, trong ánh mắt quanh năm vẩn đục, lúc này lại mơ hồ lộ ra vẻ tỉnh táo thanh minh. Tống Ngâm Tuyết không nói gì, nghe Tống Vũ Kiệt nói xong, nàng chỉ thâm ý sâu xa nhìn hắn. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt lắc đầu, mở miệng trêu đùa: “Khó trách vừa rồi trên chân núi, ánh mắt Ngâm Tuyết muội muội nhìn ta không giống bình thường, thì ra muội đã biết những việc này. Ha ha, bất quá ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc là từ lúc nào, muội muội đã bắt đầu hiểu được?” “Ngâm Tuyết không rõ, không phải hết thảy đều do Lục ca ca nói cho ta biết đấy sao? Ngày đó trên đại điện, khi Ngâm Tuyết bị sung quân ra biên ngoại, câu Lục ca ca cầu tình cho Ngâm Tuyết, đã ám thị cho ta hiểu được hết thảy.” “Thông minh! Quả nhiên Ngâm Tuyết muội muội từ khi còn bé đã cực kì thông minh, ứng biến nhanh nhạy! Ta bất quá là vô tâm lỡ miệng, không thể tưởng tượng được chưa gì đã bị muội hiểu rõ mục đích.” Vẻ mặt tán thưởng, giống như vui mừng, lại như kính nể, Tống Vũ Kiệt nhẹ nhàng chậm chạp nói, gương mặt phì nộn có chút nghiêm túc. “Lục ca ca đã gợi ý cho Ngâm Tuyết, làm sao ta có thể không hiểu được? Huynh nói huynh vô tâm, nhưng thật ra là cố ý, bản lĩnh hư hư thật thật, thiệt giả khó phân biệt của Lục ca ca, cũng là thứ làm cho người khó lòng phòng bị nhất, không phải sao?” Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ nhàng, hai mắt lần đầu tiên nhìn Tống Vũ Kiệt chăm chú như vậy. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn bày ra bộ dạng thiếu nợ co thân thể mập mạp lại cười nói: “Ngâm Tuyết, muội quá xem trọng ta rồi, Tống Vũ Kiệt ta, chưa từng có hùng tâm tráng chí, cũng không có khát vọng thống lĩnh thiên hạ, ta bất quá chỉ là một kẻ tham sống sợ chết, sống lay lắt qua ngày thôi. Ha ha, nếu như ta không nhận lệnh phụ hoàng làm thủ lĩnh{ám vệ}, thì ta cũng chưa làm gì sai. . . . . .”