Vân Thủy sơn trang tại Đại Lương, quần chúng tụ tập, phi thường náo nhiệt. Võ lâm nhân sĩ đáp ứng lời mời, cùng một ít người ngưỡng mộ dang tiếng tới xem, vào ngày hôm nay, tất cả đều ùn ùn đổ xô về chốn này. Một cỗ kiệu, chậm rãi dừng ở cửa ra vào Vân Thủy sơn trang, vén rèm lên, Kiều Mạt Nhi một thân áo tơ hồng nhạt, nhăn nhó đi xuống, hào quang bắn ra bốn phía, xinh đẹp động lòng người. “Đi, chúng ta đi vào.” Mềm giọng ra lệnh một tiếng, khiến cho Phùng Tử Chương sau lưng cất bước đi theo, bất quá nhìn bộ dạng chân nhũn của hắn, chắc hẳn buổi tối hôm qua đích thị đã có một phen đại chiến kịch liệt. Kiều Mạt Nhi khinh thường liếc mắt nhìn hắn, cũng không có nói thêm cái gì, được thị vệ đi theo hộ tống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng cửa chính sơn trang. “Oa, nữ tử này thật xinh đẹp! Giống như là thiên tiên trên trời!” “Đúng vậy a, cực phẩm! Quả nhiên là cực phẩm! Nhìn tư thái của nàng kìa, chậc chậc, quả thực là tao nhã vô hạn a!” “. . . . . .” Nhẹ nhàng cất bước đi vào trong sơn trang, khi Kiều Mạt Nhi dỏng tai nghe những lời khen tặng ca ngợi này, trong lòng đã sớm vui sướng đến nở hoa, trong thần sắc, để lộ ra sự đắc ý vô hạn. “Cô nương mời vaò bên trong.” Các trưởng lão chủ trì đại hội võ lâm, thấy một cô gái xa lạ tiến lại, cũng không biết thân phận chân thật của nàng, tưởng là đến xem đấu, liền trực tiếp dẫn vào thính phòng. Kiều Mạt Nhi cười yếu ớt gật nhẹ đầu, vẻ mặt dịu dàng xoay người đi trước, cử chỉ hào phóng vừa vặn, khiến mọi người nhất trí tán thưởng. “Vị cô nương này thật là có tu dưỡng, hẳn là khuê tú của nhà nào a?” “Ừ, rất có khả năng!” “Đúng, ta cũng thấy vậy! Chính là không biết khuê tú của nhà ai, lại có phong tư như thế?” Trong tiếng nghị luận, Kiều Mạt Nhi ưu nhã nhẹ nhàng ngồi xuống, mị nhãn nhìn quanh bốn phía, nhiều lần tìm kiếm, rốt cuộc trong rất nhiều nhóm người, tìm được một nam tử gương mặt tuấn mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm mặc không nói —— Quân Tử Sở. “Ôi, ai vậy a? Quân tam điện hạ ngày xưa ngọc thụ lâm phong, thanh cao tự phụ, hôm nay tại sao lại biến thành một cái tượng gỗ trầm mặc ít nói, trong trẻo nhưng lạnh lùng thế này? Ha ha, thú vị! Quả nhiên là thú vị đến cực điểm!” Một câu mười phần châm chọc, kẹp đao mang kiếm đón đầu mà đến, dứt lời, Kiều Mạt Nhi lắc lư, dáng người thướt tha hấp dẫn chậm rãi đi tới. Nghe được giọng của người quen, Tử Sở đầu tiên là sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không xoay mặt, mà lúc này, Cầm Tâm bên cạnh, sau khi nhìn tới người đến, không vui cau mày, vẻ mặt phản cảm giương trường kiếm trong tay lên, cất giọng quát lớn: “Làm càn! Điện hạ há lại có thể để ngươi tùy ý vũ nhục như vậy!” “Làm càn? Là ý gì? Chẳng lẽ ta có nói sai cái gì sao? Ha ha!”Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm trước mặt ra, trong lòng Kiều Mạt Nhi biết Cầm Tâm nhất định sẽ không dám làm bậy ở trước mặt mọi người, cho nên không hề sợ hãi, càng ngang ngược kiêu ngạo hơn. “Biểu ca, chẳng lẽ Mạt Nhi có nói sai sao?” Có câu ” kẻ thù gặp mặt, tức đến đỏ mắt”, Kiều Mạt Nhi lúc này, trong lòng nhớ tới những sự vũ nhục tại phủ Nhữ Dương quận chúa ngày đó, không khỏi cắn răng “Ken két”. Bằng trực giác của phụ nữ, nàng ta biết nam tử trước mắt này, vào lúc đó cũng đã có hảo cảm với tiện nhân Tống Ngâm Tuyết kia, cho nên nàng rất phẫn hận, cảm thấy nhân cách phải nhận lấy sự nhục nhã cùng trào phúng lớn nhất. Kỳ thật nhắc tới cũng kỳ quái, Phùng Tử Chương đã từng trực tiếp thương tổn nhục nhã thân thể nàng, trong lòng nàng cũng không có hận hắn đến như vậy, ngược lại đối với Quân Tử Sở,nàng lại căm thù đến tận xương tủy. Có lẽ hết thảy đều do sự ghen ghét biến thái của nữ nhân a! Bởi vì ghen ghét, cho nên Kiều Mạt Nhi hận Tống Ngâm Tuyết, hận nàng ta đã khiến nàng không được vừa ý, mà đồng thời, đối với Quân Tử Sở, nam tử đã từng say mê nàng này, về sau rõ ràng lại dám vứt bỏ nàng mà chuyển qua người nàng căm hận nhất, vì vậy sau khi cố gắng vãn hồi không có kết quả, nàng cũng đem sự thù hận đối với Tống Ngâm Tuyết, trút hết lên người hắn. Hai mắt Kiều Mạt Nhi nhìn chằm chằm vào Tử Sở, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra một chút phản ứng đối với sự xuất hiện của mình, nhưng thật thất vọng, bất luận nàng nhìn thế nào, trên mặt của đối phương, ngoại trừ sự lạnh lùng, sẽ không thấy được biểu lộ gì khác. Tay, hung hăng nắm lại, lửa giận trong lòng Kiều Mạt Nhi bốc lên hừng hực, chính là sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không dễ phát điên nữa, mà chỉ mỉm cười tiếp tục châm chọc. “Ơ, biểu ca quả nhiên đã thoát thai hoán cốt rồi? Đối mặt với người yêu cũ ngày xưa, lại có thể vô tình như vậy, cho dù là gật đầu chào một cái, cũng cao ngạo không thèm làm sao? Ai, cái này gọi gì nhỉ? A, đúng rồi, nói dễ nghe một chút, cái này gọi là ‘ Phụ tình lang ’, khó nghe một chút, chính là ‘ Súc —— sinh ——’!” Kiều Mạt Nhi cắn hai chữ “Súc sinh” đặc biệt nặng, khiến Cầm Tâm bên cạnh nổi giận! Cầm Tâm mạnh mẽ lôi kéo Kiều Mạt Nhi cách xa Tử Sở, sau đó nửa người ngăn ở phía trước, cất giọng lạnh như băng nói: “Khuynh Nhạc công chúa, xin cô tự trọng! Ở đây không phải Kiều quốc của cô, không đến lượt cô đi khắp nơi giương oai!” “Ơ? Miệng lưỡi vẫn bén nhọn như vậy a!” Vừa nhìn thấy Cầm Tâm can thiệp vào, Kiều Mạt Nhi cười cực kỳ quỷ dị, mị nhãn của nàng ta không ngừng nhìn Cầm Tâm từ trên xuống dưới, miệng”Chậc chậc” lắc đầu thở dài, “Ai, là ngươi a? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã được thu làm phi tần? Không thể tưởng được thân phận vẫn đê tiện giống như lúc trước a! Ha ha, bất quá cũng khó trách, chỉ bằng loại tướng mạo này. . . . . .” Cố ý không nói hết câu nói kế tiếp, sau đó giương mắt khiêu khích. Thấy vậy, Cầm Tâm bị đối phương nói đến chỗ đau, vẻ mặt khó coi mạnh mẽ cãi lại. “Tướng mạo của ta thì làm sao? Cô cho rằng cô rất đẹp sao! Hừ, cho dù lớn lên dễ nhìn thì sao? Không phải vẫn thua xa Tống Ngâm Tuyết à!Không phải vẫn không chiếm được tình yêu của điện hạ à!” Không thèm để ý đến thân phận công chúa của đối phương nữa, Cầm Tâm phản bác, châm chọc sắc bén, khiến Kiều Mạt Nhi nghe xong trên mặt một hồi xanh mét, một hồi trắng bệch. “Cái gì mà thua xa Tống Ngâm Tuyết? Bản công chúa đây không thèm so đo với một người chết! A, ai cần tình yêu của điện hạ nhà các ngươi? Ta hôm nay đã thành chánh phi của Đại Tụng Ngũ hoàng tử, địa vị vinh hoa cao quý, làm sao thèm để ý đến Đại Lương các ngươi chứ!” Trào phúng mà nói…, Kiều Mạt Nhi vô cùng đắc ý, vẻ mặt cao ngạo, Cầm Tâm phẫn hận trong lòng, không rõ làm sao Ngũ hoàng tử Đại Tụng có thể muốn loại người dâm đãng bỉ ổi này! Tựa hồ thấy Cầm Tâm không còn lời nào để phản bác, Kiều Mạt Nhi tiến lên một bước, nhẹ tay đẩy nàng ra, sau đó mặt đối mặt nhìn thẳng vào Quân Tử Sở, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng. “Biểu ca đến bây giờ vẫn không nói một lời, chẳng lẽ là câm rồi sao? Hay là bởi vì người kia đã chết, trong lúc nhất thời biểu ca đau lòng khó nhịn, chưa bình phục nổi a? Ha ha, thật là không nghĩ tới, một con súc sinh, lại cũng biết đau lòng? Thật sự là quá buồn cười!” Dùng hết sức chửi bới, Kiều Mạt Nhi lúc này cũng không trông nom cái gì nữa, trực tiếp trút hết hận ý trong lòng ra. Thấy vậy, Tử Sở cười nhạt một tiếng, trong nụ cười kia, bao hàm hết thảy khinh thị, sự thanh cao tự phụ của ngày xưa, không phải có thể theo thời gian mà biến mất hầu như không còn, chỉ chỉa mũi dùi vào một số đối tượng đặc biệt mà thôi. Đảo đôi mắt đen trắng rõ ràng, trên gương mặt tuấn tú của Tử Sở, có một loại đùa cợt rất nhạt, hắn xem nhẹ đối phương, khóe môi khẽ cong, nhẹ nhàng, nhàn nhạt nói một câu: “Chúc mừng Khuynh Nhạc công chúa.” “Ngươi!” Mình cố tình châm chọc một phen, rõ ràng chỉ nhận được thái độ thờ ơ kia, việc này khiến Kiều Mạt Nhi chịu đả kích mạnh, trong lòng càng căm hận không thôi. Nếu như Quân Tử Sở tức giận, nói rõ trong lòng hắn, ít nhất vẫn còn có nàng! Chính là hôm nay, ngoại trừ sự lạnh lùng ra, hắn đối với nàng, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có! Hắn thật sự không quan tâm nàng! Một chút cũng không quan tâm! Cái nhận thức này, làm cho Kiều Mạt Nhi cơ hồ phát điên muốn nhảy dựng lên, chính là lúc này, Phùng Tử Chương bên người nàng cầm chặt tay của nàng, không ngừng nhỏ giọng nhắc nhở nàng, phải chú ý trường hợp, phải chú ý thân phận của chính mình. Hít thở sâu vài hơi, thiếu chút nữa Kiều Mạt Nhi không thể khống chế, nàng nhìn mấy người ở phía xa bị sắc đẹp của nàng làm ê mẩn, ổn định tâm thần, khẽ cười, giả bộ cao quý phong nhã nhẹ giọng nói: “Biểu ca quả nhiên không có bôi nhọ hai chữ ‘ súc sinh ’này! Đầu tiên là yêu mến cái loại tiện nhân ai cũng có thể làm chồng như Tống Ngâm Tuyết, vì nàng ta cư nhiên còn buồn bực không vui? Sau đó vứt bỏ người yêu cũ, thậm chí còn lười nhìn nhiều một cái! Ha ha, còn nói cái gì không phải ta không cưới, nhất định phải để ta lên làm hoàng hậu Đại Lương? Hừ, nói cho cùng, tất cả đều là tmd gạt người! Đều là đánh rắm thôi!” Rốt cuộc cũng không khống chế nổi mắng ra những lời thô tục, trong lòng Kiều Mạt Nhi vô cùng thoải mái thở hắt ra. Mặc kệ nó! Nếu như hôm nay nếu không phát tiết sự phẫn nộ trong lòng ra ngoài, từ nay về sau nàng sẽ không còn cơ hội nữa! Tử Sở thản nhiên nghe đối phương chửi rủa mình, thần sắc lạnh nhạt đứng lên, nở nụ cười như mây trôi nước chảy, “Khuynh Nhạc công chúa, có câu, Tử Sở đã muốn tặng cho công chúa từ lâu, chỉ là không tìm được cơ hội, vậy hôm nay, cũng đến lúc nói ra rồi.” “Là cái gì?” Hồ nghi nhìn phản ứng của Tử Sở, sắc mặt Kiều Mạt Nhi có chút khó hiểu. Lúc này, Tử Sở nhẹ mở môi mỏng, dáng người ngọc thụ tuấn mỹ, có một loại cao quý cùng khí chất nói không nên lời, “Con người cần phải tự biết nhục đừng để người khác lăng nhục mình! Kiều Mạt Nhi, hết thảy, tự giải quyết cho tốt.” “Ngươi! Quân ——Tử —— Sở!” Biết rõ hắn đang nói hết thảy hậu quả mà nàng phải chịu hôm nay, đều là do bản thân cô ta một tay tạo thành, Kiều Mạt Nhi phẫn nộ không chịu nổi, nàng ta quát to một tiếng, đang muốn phất tay tiến lên mà vung chưởng, nhưng lúc này, động tác của Cầm Tâm càng nhanh chóng hơn, một phát bắt được cổ tay của nàng ta, sau đó mạnh mẽ dùng lực, đẩy nàng ta ra phía sau, vừa vặn nện vào trong ngực Phùng Tử Chương sau lưng. Nam nữ ôm ôm ấp ấp, hơn nữa lại ngay trước mặt mọi người, lập tức khiến cho toàn trường vang lên tiếng hít vào dồn dập! Mọi người đứng lên, kinh ngạc nhìn, than thở vì nữ tử mà vừa rồi còn luôn miệng tán dương, lúc này lại làm ra những việc đồi phong bại tục như thế, sau lưng, một câu tràn ngập dâm tiện lập tức truyền đến, mọi người nhìn thấy một tên mập, lúc này đang rung rung thịt béo cười với nữ tử, cao giọng kêu một tiếng: “Bảo bối, hóa ra nàng cũng đến đây à?” ! Sau đó cả người liền bước nhanh tiến lên, chạy tới hướng nàng kia, vừa chạy còn vừa cười dâm đãng, chép chép miệng. Sự xuất hiện của tên béo ị, làm cho quần chúng không khỏi há hốc mồm, đảo mắt nhìn lại, sau lưng hắn, có mấy người cực kỳ tuyệt sắc đi theo, mà trong đó, người toàn thân vận bạch y kia, là xuất chúng nhất. . . . . .