Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 7: Năm vị phu quân ( 1 )




“Trách nhiệm? Số mệnh? . . . . . .” Tống Ngâm Tuyết đăm chiêu lẩm bẩm.Thấy vậy, Mân Côi lập tức nịnh hót trả lời: “Đúng vậy, quận chúa! Minh gia có chế độ thừa kế, giống như phụ thân của Minh Tịnh công tử phụ trách bảo vệ Vương gia vậy. Còn Minh Tịnh công tử thì phụ trách bảo vệ quận chúa!”“Kỳ thật địa vị của Minh gia trên giang hồ rất cao, Minh Tịnh công tử là truyền nhân duy nhất của Minh gia, thân phận cao quý khỏi phải nói! Mân Côi không biết tại sao Minh gia phải đi theo Vương gia, chỉ nghe nói đây là mệnh lệnh mà người thừa kế Minh gia phải vâng theo.”“Mệnh lệnh sao. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, vẻ mặt âm trầm đầy thâm ý.Nhưng Mân Côi cũng không phát hiện ra sự không bình thường của nàng, chỉ sung sướng nói:“Quận chúa, kỳ thật chúng nô tỳ cũng bí mật gọi Minh Tịnh công tử là Tịnh công tử ! ‘ Tịnh’ đọc gần giống ‘ tĩnh ’, bởi vì vẻ mặt ngài ấy luôn bình tĩnh, lạnh lùng. Chỉ thích ở một mình không nói chuyện nhiều với người khác, ngài ấy là người yên lặng nhất trong các vị công tử.”” Yên lặng nhất?” Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ. Thật vậy sao? Chỉ sợ không hẳn là thế. . . . . .Người này trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng chỉ bất đắc dĩ tuân lệnh vì trách nhiệm bức bách. Nhưng kỳ thật ẩn sâu trong lòng hắn, là nỗi chán ghét sâu sắc! Cái gọi là bình tĩnh chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn hắn dùng để ngụy trang, cặp mắt bàng quan kia không đếm xỉa đến mọi chuyện bên ngoài, châm chọc khinh thường quan sát tất cả. Tuy mặt ngoài phục tùng, nhưng kỳ thật bên trong lại bộ lộc sự phản kháng và phẫn nộ mãnh liệt!Tống Ngâm Tuyết nàng thông minh đến cỡ nào? Đã từng cãi nhau với tên xấu bụng gian xảo có IQ cao nhất trường, chẳng lẽ đến tình huống này cũng nhìn không ra?Nhưng nhìn ra thì nhìn ra, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khổ sở cay đắng. Dù sao đi nữa hắn cũng là người đầu tiên ình cảm giác ấm áp ở thế giới này, lại còn oai phong tuấn tú như vậy. Bị hắn chán ghét, Tống Ngâm Tuyết vẫn hơi thương tâm.Minh Tịnh ơi Minh Tịnh, bản quận chúa sẽ ghi nhớ ngươi.Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời Mân Côi mới vừa nói, nàng nghi hoặc trong lòng, không khỏi thắc mắc: “Mân Côi, ngươi mới vừa nói các vị công tử? Chẳng lẽ ta có rất nhiều cận vệ sao. . . . . .”Lời Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, Mân Côi lập tức lấy tay bụm miệng, lầm bầm thì thầm: “Quận chúa, nô tỳ thấy ngài té ngã lần này đúng là không nhẹ đâu, thậm chí ngay cả các vị công tử ngài yêu thích nhất cũng không nhớ rõ.”“Ta yêu thích nhất ? Các vị công tử?” Quận chúa này sẽ không gây ra chuyện động trời gì nữa chứ! Nàng ão não nghĩ thầm, ngoài miệng lại làm bộ như tùy ý trả lời: “Bọn họ à, ta biết chứ! Chỉ có điều không rõ cụ thể cho lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”“Dạ, quận chúa!” Mân Côi hạ thấp người, trong lòng vô cùng cao hứng! Từ sau khi tỉnh lại, Nhữ Dương quận chúa này giống như đã biến thành một người khác, dễ nói chuyện như vậy, chẳng giống với vẻ điêu ngoa đanh đá trước kia.“Quận chúa, ngoại trừ Minh Tịnh công tử, quý phủ còn có năm vị công tử, bọn họ đều là phu quân quận chúa!”“Phụt –” một miệng đầy trà phụt ra, che miệng lại, Tống Ngâm Tuyết sặc đến nước mắt đến chảy cả nước mắt nước mũi, “Khụ — khụ khụ– ngươi, ngươi nói cái gì? Năm vị phu quân? Ta có năm vị phu quân!” Ông trời ơi, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì? Vị quận chúa này không phải mới mười sáu tuổi sao? Tuổi còn trẻ đã lập gia đình không nói, còn một lúc gả cho năm vị phu quân? Loạn rồi! Loạn rồi, quả thật loạn hết cả rồi! “Mân Côi, sao nữ tử Đại Tụng lại có thể gả nhiều phu quân như vậy?” Khóc không ra nước mắt, Tống Ngâm Tuyết bất đắc dĩ giương mắt nhìn Mân Côi.Thấy vậy, Mân Côi uốn éo nói: “Quận chúa, có thể gả chứ! Gả năm vị phu quân! Trước đây Mân Côi đã nói, quận chúa trên thực chất Nhữ Dương Vương! Đã là Vương gia dĩ nhiên là có quyền lợi được lấy tam thê tứ thiếp, cho nên quận chúa tự nhiên cũng có thể gả nhiều phu quân thôi!”“Nhiều, phu quân. . . . . .” Không nói nổi nữa, nàng chết lặng cười khổ. Vậy mà cô ngốc Mân Côi lại không hề nhận ra, còn hưng phấn nói: “Đúng vậy, quận chúa! Không biết bao nhiêu người ao ước quyền lợi này muốn chết luôn! Phải biết rằng, ngài chính là nữ tử duy nhất tại nước Đại Tụng có quyền lợi như thế!”Nữ tử duy nhất như thế ? Còn không biết làm bao người ao ước muốn chết? Mẹ nó! Đoán chừng là khiến bao nhiêu người hận muốn chết thì có! Ở trong xã hội nam quyền này, một nữ tử công nhiên có được nhiều phu quân như vậy, thì sẽ bị thế nhân đối xử như thế nào? Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tiếng xấu vang xa, người người hô đánh rồi!Hiện tại Tống Ngâm Tuyết cuối cùng cũng hiểu được sự chán ghét trong mắt Minh Tịnh khi nhìn mình! Không thể tưởng tượng được hóa ra nguyên nhân là như vậy. . . . . .Vô lực khoát khoát tay, cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, giờ phút này nàng thật sự muốn chui xuống đất, bóp cổ Diêm Vương hỏi một câu, mụ nội nó có phải ông cố ý không!“Ngươi nói một chút về bọn họ đi.” Nếu đã không ôm bất cứ mơ tưởng gì, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi tựa ở đầu giường, chậm rãi nghe.Thấy vậy, Mân Côi gật đầu, thong thả nói: “Quận chúa thích nhất là nam tử tuấn mỹ. Lúc ấy Vương gia và Vương Phi lần lượt mất đi, chỉ còn lại một mình quận chúa, nên quận chúa đặc biệt tìm một ít nam tử tuấn mỹ về làm bạn.”“Lúc quận chúa còn chưa có năm vị phu quân thì luôn thích quấn lấy Minh Tịnh công tử. Nhưng Minh Tịnh công tử bình thường luôn giữ thái độ lạnh nhạt, ngoại trừ việc bảo vệ sự an toàn của quận chúa ra thì những lúc khác cũng không quá quan tâm đến ngài.”“Năm ngoái, khi quận chúa được mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê thì quận chúa liền một hơi trước sau mang về năm công tử, trở thành năm vị phu quân của quý phủ . . . . . .”Lời Mân Côi nói…, càng nói càng nhỏ. Đến đây thì Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh mở miệng nói: “Nói tiếp.”Không cần mở mắt nàng cũng biết, những lời kế tiếp khẳng định không có gì tốt! Nếu có, Mân Côi cũng không cần phải do dự ấp a ấp úng như vậy.“Dạ, quận chúa! Mấy chuyện này nô tỳ cũng chỉ nghe hạ nhân khác nói. Nếu như có gì không đúng, kính xin quận chúa đừng trách tội!” Mân Côi sợ hãi quấn quấn khăn gấm.Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết gật đầu, “Nói đi, ta sẽ không trách ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.