Truyền Nhân Thần Y

Chương 116: Chuyện gì thế này?




Tiêu Tuyết Ny gật đầu, dẫn Thiện Bản Thanh đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy cửa phòng được mở ra, những người bên ngoài lập tức ùa lên, họ đều muốn biết vừa nãy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong phòng.
Đã tìm ra cách chữa khỏi căn bệnh đã hành hạ Thiện Vũ Băng hơn mười năm chưa?
Thiện Bản Thanh nhìn một cảnh vệ và hỏi: “Người vừa nãy đi cùng bác sĩ Tiêu đang ở đâu vậy?”
Cảnh vệ thoáng ngẩn người, sau đó nói: “Người đó đang uống trà ở trong sảnh phụ.”
“Dẫn đường!” Thiện Bản Thanh nói, cảnh vệ đó gật đầu thật mạnh rồi lập tức xoay người đi về phía sảnh.
“Chuyện gì thế này?” Có người trong đám đông lại nghị luận.
“Ai mà biết được, anh không nghe nói là muốn tìm chàng trai vừa nãy à?”
“Chẳng lẽ chàng trai đó có tài năng gì sao?”
“Tài năng gì chứ, nếu chàng trai đó có thể chữa khỏi bệnh cho người trong phòng thì tôi sẽ ăn giày của tôi.”
Thật ra tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ là vì tò mò mà vội vã đi theo mấy người đi vào bên trong sảnh phụ.
Lúc này, trong sảnh phụ rộng lớn, chỉ có hai người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa và Tô Vũ đang ngồi bên cửa sổ uống trà và ngắm cảnh bên ngoài.
“Sư phụ!” Giọng nói của Tiêu Tuyết Ny vang lên khiến Tô Vũ bừng tỉnh, đồng thời cũng giống một cái tát tát mạnh vào mặt của Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh.
Đây chính là sư phụ của Tiêu Tuyết Ny? Là vị thần được Cố Hồng Đào phóng đại kia ư?
Ít nhất khi nhìn thấy Tô Vũ, Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh đồng thời nghi ngờ trong lòng.
“Ồ, về sớm vậy? Tình huống thế nào?” Tô Vũ vừa cười vừa đặt tách trà trong tay xuống.
Tiêu Tuyết Ny bĩu môi, quay đầu nhìn Cố Hồng Đào và Thiện Bản Thanh, nói xin lỗi: “Đệ tử thật ngu ngốc, đã làm sư phụ mất mặt.”
“Ha ha, căn cơ của cô không sâu là chuyện bình thường, chúng ta đi thôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem thử, coi như là một bài học cho cô.” Nói rồi, Tô Vũ đứng dậy không để ý đến những người khác.
Nếu lần này cảnh vệ còn muốn đuổi anh ra ngoài cửa, anh cũng chỉ có thể để bệnh nhân trong phòng tự cầu phúc cho mình.
Đi theo phía sau Tô Vũ, Cố Hồng Đào cau mày, trong lòng cảm thấy không thể tin được, người đàn ông trước mặt hỉ mũi còn chưa sạch, sao có thể gọi là sư phụ? Cậu ta có chỗ nào có dáng vẻ tiên phong đạo cốt chứ?
Tuy nhiên, ông ấy cũng biết rằng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không ai có thể nói liệu đối phương có tài năng như vậy hay không cho đến khi mọi thứ được xác nhận.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tâm trạng của Thiện Bản Thanh giống như tàu lượn siêu tốc, người thanh niên trẻ có dáng vẻ ngoài hai mươi tuổi này thật sự khiến ông ấy không hào hứng nổi.
“Cô ấy là bệnh nhân sao?” Sau khi Tô Vũ vào phòng, anh đưa mắt nhìn Thiện Vũ Băng đang nằm trên giường rồi hỏi.
“Thưa tiên sinh, dám hỏi cậu là…” Cố Hồng Đào lập tức muốn xác nhận thân phận của Tô Vũ.
Tuy nhiên, Tô Vũ không cho ông ấy cơ hội này, quay đầu nhìn ông ấy, tò mò hỏi: “Vậy ông mới là bệnh nhân à?”
Cố Hồng Đào có vẻ xấu hổ, nhưng Thiện Bản Thanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của anh, tiến lên hai bước kéo Cố Hồng Đào, nói với Tô Vũ: “Vị tiên sinh này, đây là cháu gái của tôi, nhờ cậu xem con bé bị làm sao vậy?”
Tô Vũ bước lại gần, nhưng không hề có ý định đưa tay bắt mạch, mà vòng hai tay trước ngực nhìn Thiện Vũ Băng.
Lúc này, một ánh sáng màu tím lóe lên trong mắt anh, một lúc sau, trên mặt anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Khá lắm, thật là có phúc.”
Cố Hồng Đào bước lên phía trước hỏi: “Tiên sinh chỉ dùng mắt nhìn chẳng lẽ đã nhận ra quỷ mạch trên người cô Vũ Băng sao?”
“Ồ, có thể nhìn ra đó là quỷ mạch cũng không tệ. Nhưng không phải quỷ mạch, mà là “Cửu Âm Tuyệt Mạch”, có vài phần giống với quỷ mạch. Xuất hiện trên cơ thể của cô ấy không biết là do phúc duyên mà cô ấy đã tu tập qua bao nhiêu kiếp.”
Thấy Tô Vũ nói chuyện nhẹ nhàng bình tĩnh, thoải mái như chỉ là bị trúng gió cảm lạnh, Thiện Bản Thanh vội vàng hỏi: “Tiên sinh, vậy cậu có cách loại bỏ “Cửu Âm Tuyệt Mạch” trên người con bé không?”
“Loại bỏ? Tại sao phải loại bỏ? Cụ muốn giết cô ấy à?”
Thiện Bản Thanh thương yêu còn không kịp, làm sao muốn giết con bé chứ. Theo ý kiến của Tô Vũ, nếu “Cửu Âm Tuyệt Mạch” trên người Thiện Vũ Băng bị loại bỏ, sẽ tương đương với việc lột da rút gân cô ấy.
Nỗi đau và hậu quả như vậy tương đương với việc giết chết cô ấy. Hơn nữa, “Cửu Âm Tuyệt Mạch” này hiếm có trên thế giới, là bảo vật tối thượng do ông trời ban tặng, nhưng phàm nhân lại không biết.
“Vậy... nên làm gì bây giờ tiên sinh?” Thiện Bản Thanh lo lắng hỏi.
“Nuôi Âm Mạch!” Ngay khi ba chữ của Tô Vũ nói ra, anh đã bị Cố Hồng Đào phản đối kịch liệt.
“Vớ vẩn, tôi vốn tưởng rằng cậu là danh y, nhưng tôi không ngờ cậu lại nói như vậy. Đông y chú trọng cân bằng âm dương, nuôi dưỡng âm mạch sẽ khiến dương khí trong cơ thể cô Vũ Băng thiếu hụt, khiến cô ấy đau khổ chịu nỗi lạnh cực độ, nhẹ thì có thể khiến cơ thể suy yếu, nặng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sao cậu lại ác độc hại người khác như thế?”
Tô Vũ nghe xong thì lắc đầu, vốn tưởng rằng Cố Hồng Đào này có danh tiếng cao ở Trung Quốc như thế sẽ hiểu được đạo lý trong đó, nhưng không ngờ ông ấy cũng là một con mọt sách bị sách y học xiềng xích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.