Từ Thiên Thành vừa nghe đã thấy đây là chuyện tốt, Tô Vũ đã nói vậy, có nghĩa là đã tha thứ cho chuyện trước đây, cơ hội tốt như thế, đương nhiên ông ta phải nắm lấy: "Anh Tô, việc gì cứ căn dặn, Từ Thiên Thành tôi có đi vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối."
"Không cần ông lao vào lửa, ông giỏi điều tra mà, giúp tôi điều tra hai chuyện này." Tô Vũ liếc nhìn Từ Thiên Thành một cách bình thản.
"Chuyện gì vậy?" Từ Thiên Thành hơi hoài nghi trong lòng, còn ai mà Tô Vũ cần phải điều tra.
"Ngô Tú Phong, chắc ông phải biết người này chứ?" Tô Vũ nhìn Từ Thiên Thành một cách nghiêm túc nói.
Tô Vũ cũng không phải là kẻ ngốc, bề ngoài Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành rất kính nể mình, nhưng tất cả điều đó đều dựa trên sự e ngại về khả năng của Tô Vũ.
Trước đây Ngô Tú Phong dám động thủ với Tô Vũ, chắc chắn cũng là do Thẩm Ngạo xúi giục, vì vậy Tô Vũ có lý do để tin rằng, dù là Thẩm Ngạo hay Từ Thiên Thành, đều có ý đồ riêng.
Về thực lực của Ngô Tú Phong, Tô Vũ hiểu rõ trong lòng, với thực lực của Ngô Tú Phong, chắc chắn vẫn chưa đủ để khiến Từ Thiên Thành khiếp sợ.
Lý do thực sự khiến Từ Thiên Thành luôn đối đầu với Thẩm Ngạo, rất có thể là đằng sau Ngô Tú Phong còn người hoặc tổ chức nào đó khác, đó mới là nỗi lo chính của Từ Thiên Thành.
Dù người hoặc tổ chức đó là ai, dù có ảnh hưởng thế nào ở Tân Hải hay Kim Lăng, hoặc thậm chí cả Trung Quốc, Tô Vũ đương nhiên sẽ không để vào mắt.
Nhưng có câu minh thương dễ tránh, âm tiễn khó phòng, tuy mình không sợ nhưng nếu đối phương thẹn quá hóa giận, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến an nguy của gia đình, nên Tô Vũ không thể không phòng bị.
Từ Thiên Thành nghĩ một lát, chuyện này mình không cần phải điều tra, trước đây đã tranh giành với Thẩm Ngạo nhiều năm, nếu vẫn chưa hiểu rõ thân thế của Ngô Tú Phong thì cũng không thể đứng vững gót chân ở Thượng Nhiêu.
Bây giờ Tô Vũ hỏi, Từ Thiên Thành còn bối rối không biết trả lời thế nào, vì nhìn thái độ của Tô Vũ, có vẻ như không để Ngô Tú Phong vào mắt.
Nhưng để xác định rõ hơn mối quan hệ địch - ta, Từ Thiên Thành hỏi: "Anh Tô, tôi xin phép hỏi một câu nhé, Ngô Tú Phong trước đây... có phải..."
"Khỏi hỏi nữa, tôi biết ông muốn hỏi gì, là tôi giết... ông cứ nói hết những gì ông biết đi." Nghe Tô Vũ nói vậy, Từ Thiên Thành thấy nhẹ người hẳn.
Phải biết Ngô Tú Phong là người của Thẩm Ngạo, Tô Vũ tự tay giết chết Ngô Tú Phong, chắc chắn quan hệ với Thẩm Ngạo cũng không tốt đẹp gì. Lần trước trên du thuyền, chính Thẩm Ngạo ra oai ra vẻ, khiến ông ta hoảng hốt.
"Anh Tô, tôi nói thẳng nhé, khỏi điều tra Ngô Tú Phong này, tôi rõ lắm rồi. Ông ta là người của Lục Hợp Môn ở Kim Lăng, Lục Hợp Môn này trong giới võ lâm Trung Quốc vẫn rất có địa vị, nhưng xét tổng thể chỉ được xếp là môn phái hạng ba thôi. Tuy Ngô Tú Phong có bản lĩnh không lớn, nhưng thân phận trong Lục Hợp Môn không thấp, nên lợi dụng mối quan hệ đó, trước đây Thẩm Ngạo luôn tìm cách hạ bệ tôi." Nói xong, Từ Thiên Thành còn mách lẻo với Tô Vũ về Thẩm Ngạo.
"Chỉ có thế thôi à?" Tô Vũ liếc Từ Thiên Thành.
"Chỉ có thế thôi, không có gì nữa."
Tô Vũ nghĩ lại thấy không đúng, vừa nãy Từ Thiên Thành đã nói, địa vị của Ngô Tú Phong trong Lục Hợp Môn không thấp.
Người có địa vị như vậy chết bất thường ở Tân Hải, chắc chắn họ sẽ điều tra, nhưng hiện tại lại không có động tĩnh gì.
Chỉ có một khả năng, đó là họ hoàn toàn không cần điều tra, bởi vì họ đã biết hung thủ là ai rồi. Lý do tại sao đến bây giờ vẫn chưa có hành động, Tô Vũ không rõ, nhưng rất có thể đó là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Tô Vũ gật đầu, nếu đối phương vẫn luôn theo dõi, nên Tô Vũ dứt khoát làm cho rõ, tránh phải luôn bị người ta rình mò trong bóng tối, bản thân cũng không có nhiều thời gian để chú ý.
"Bớt chút thời gian, tôi muốn ông đi đến Lục Hợp Môn một chuyến."
"Anh Tô, anh còn có mối quan hệ gì ở Lục Hợp Môn à?" Từ Thiên Thành nhăn mặt nhíu mày.
Tô Vũ nhún vai: "Không có, chỉ là bảo ông đi đưa thư giúp tôi thôi."
"Đưa thư?" Từ Thiên Thành cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì.
"Nói với họ, Ngô Tú Phong là do tôi giết, nếu có ân oán gì cần giải quyết, thì cứ ra ngoài nói thẳng, tôi sẵn sàng tiếp đãi bất cứ lúc nào."
Lời Tô Vũ vừa nói ra, Từ Thiên Thành suýt nữa đã sợ đến mức tè ra quần.
Đây đâu phải là đưa thư chứ, rõ ràng là tới cửa thách thức trắng trợn, những người của Lục Hợp Môn phần lớn là dân tập võ, loại chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết thì tuyệt đối không lên tiếng, mình đi có khác gì bánh bao nhồi thịt cho chó cắn, nói không chừng còn không quay lại được.
Thấy Từ Thiên Thành cả buổi trời không nói gì, Tô Vũ nhướn mày: "Sao, sợ à?"
"Không, anh Tô, những người của Lục Hợp Môn đều là lưu manh lỗ mãng, tôi đi một mình... tôi sợ rằng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì..."