Truyền Nhân Thần Y

Chương 141: Nói đi




Sau khi nói chuyện sơ qua, Thân Kiến Quốc đã nắm được đại khái một số thông tin về Mã Hiểu Lộ.
Đương nhiên đây là những thông tin có được trong tình huống mà Mã Hiểu Lộ đã cố ý giấu giếm, chỉ nói với Thân Kiến Quốc cô là một nhân viên văn phòng nhỏ của một công ty, nhận tiền lương cố định hằng tháng, đã có chồng, chính là Tô Vũ vừa mới ở đây. .
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Sau khi biết Mã Hiểu Lộ không có lai lịch gì ghê gớm, chỉ dựa dẫm với quan hệ với Ngụy Minh để tới đây chơi, cảm giác lo lắng trong lòng Thân Kiến Quốc lập tức tan biến.
Anh ta hít sâu một hơi. Không biết từ lúc nào, trong lòng bàn tay của anh ta đã xuất hiện một thứ trông như một miếng băng mỏng. Anh ta cười nhìn Mã Hiểu Lộ, đứng dậy, vỗ nhẹ tay lên phần da ở vai để lộ ra ngoài của cô.
Cảm giác mát lạnh lan ra khiến Mã Hiểu Lộ thấy hơi khó chịu nhưng quay mặt qua kiểm tra thử thì lại không thấy gì hết.
Thân Kiến Quốc nói: “Vậy cô cứ cân nhắc chuyện tôi vừa nói đi nhé. Nếu như cô muốn thì nhất định tôi sẽ dốc hết sức quảng bá cho cô, cô sẽ là đứa con cưng tiếp theo của giới điện ảnh. Tôi vào trong xem tình hình Mộng Nhã thế nào đây, cô ngồi nghỉ đi nhé.”
Nói xong, Thân Kiến Quốc cười gian trá. Hiện tại không còn tới lượt Mã Hiểu Lộ cân nhắc nữa rồi. Chỉ vài tiếng nữa thôi, anh ta tin chắc người phụ nữ này sẽ quỳ gối trước mặt anh ta, đồng ý tất cả mọi yêu cầu của anh ta, sau đó trở thành con rối tiếp theo bị anh ta vơ vét của cải.
Sau khi Thân Kiến Quốc đi khỏi, Mã Hiểu Lộ lau vai mình, cô có cảm giác hình như trên vai có nước đọng hơi lành lạnh nhưng không mấy để tâm, còn tưởng là mồ hôi từ lòng bàn tay của Thân Kiến Quốc.
Vừa rồi Thân Kiến Quốc đã lén lút giở trò với Mã Hiểu Lộ. Thứ trông giống miếng băng kia thực ra chính là một con “Băng Linh Hàn Tàm”.
Nó là một loại cổ độc Phủ Tiên. Chỉ cần chạm vào da người, Băng Linh Hàn Tàm sẽ lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể, người bình thường sẽ chỉ cảm thấy hơi lành lạnh, khó lòng phát hiện ra.
Đây chính là cách mà Thân Kiến Quốc sử dụng để khống chế người khác, cũng là gốc rễ sự tra tấn đau đớn mà Triệu Mộng Nhã đang phải chịu đựng.
Nếu như không có được thuốc giải do Thân Kiến Quốc định kỳ đưa cho để áp chế Băng Linh Hàn Tàm trong cơ thể, thì cổ trùng sẽ bắt đầu gặm nhấm cơ thể từ bên trong, bắt đầu từ nội tạng, sau đó tới cơ bắp, cuối cùng là xương cốt, từng chút từng chút một, từng tấc từng tấc một, khiến nạn nhân đau tới độ không còn thiết sống nữa, cuối cùng hóa thành một đống mủ rồi chết trong đau đớn.
Người bình thường không thể nào chịu được cảm giác đau đớn này. Bị nó uy hiếp, bất kỳ ai cũng đều sẽ phải nghe lời Thân Kiến Quốc cho tới khi bị anh ta bóc lột sạch sành sanh.
Ở trong mắt Thân Kiến Quốc, lúc này Mã Hiểu Lộ đã bước lên con đường có đi không có về này rồi. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ biến thành vật hy sinh cho giao dịch đặc biệt của anh ta, biến thành người giúp việc của anh ta. Đáp lại, đương nhiên anh ta sẽ thỏa mãn giấc mộng trở thành người nổi tiếng của bọn họ.
Chỉ có điều Thân Kiến Quốc đã mơ mộng quá hão huyền, hay phải nói rằng anh ta thật sự quá tự tin.
Chiêu này của anh ta có lẽ áp dụng với người bình thường thì mười phát thành công cả mười, nhưng đối với Mã Hiểu Lộ thì ảnh hưởng duy nhất mà con cổ độc đó gây ra chỉ là một chút hơi lạnh xoa dịu tiết trời nóng nực vừa rồi mà thôi.
Bởi vì lúc này, Băng Linh Hàn Tàm mà Thân Kiến Quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo đã xâm nhập vào trong cơ thể Mã Hiểu Lộ thất bại, biến thành bữa ăn ngon cho một thứ khác.
Đương nhiên thứ khác này chính là miếng ngọc bội “Phượng Minh Cửu Thiên” mà Tô Vũ tặng cho Mã Hiểu Lộ luôn được cô đeo trên người.
Miếng ngọc bội này vốn dĩ có tác dụng hộ chủ. Còn tìm hiểu nguyên nhân vì sao nó lại có thể xơi tái được con Băng Linh Hàn Tàm kia thì hiện tại Tô Vũ cũng không giải thích được, có lẽ có thể suy đoán rằng là do thứ vật sống ở bên trong miếng ngọc bội này.

“Cô nghe lời lắm, thế mới đúng, ngoan ngoãn nghe lời tôi thì cô sẽ có được vinh hoa phú quý hưởng không hết. Chuẩn bị đi, tôi có chuyện cần cô phối hợp.” Thân Kiến Quốc đẩy cửa đi vào phòng của Triệu Mộng Nhã, nói với Triệu Mộng Nhã đang như một cái xác không hồn.
“Nói đi, hôm nay lại là ai nữa?” Triệu Mộng Nhã nói với giọng điệu cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết.
“Ha ha ha, tốt lắm, tối nay sẽ có một vị khách quý tới, một người cực kỳ thích cô mà cô cũng quen biết đấy, trưởng khu Thượng Nhiêu, Điền Quốc Văn. Có điều trước đó, cô còn phải giúp tôi xử lý một chuyện khác.”
Triệu Mộng Nhã không buồn nhìn Thân Kiến Quốc lấy một lần, hai mắt đờ đẫn hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
Hiện tại Triệu Mộng Nhã hoàn toàn không được lựa chọn, cô ta buộc phải đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của Thân Kiến Quốc, cho dù là yêu cầu vô lý cỡ nào, cô ta cũng không thể phản kháng.
Thân Kiến Quốc ngồi trên ghế sô pha đối diện, bắt chéo chân nói: “Bên ngoài có một fan hâm mộ của cô, tôi đã xem rồi, rất có tiềm năng, giống hệt như khi tôi gặp cô lần đầu vậy. Có điều hiện tại cô ta vẫn còn hơi do dự, tôi muốn cô thuyết phục cô ta đi chung đường với cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.