Truyền Nhân Thần Y

Chương 145: Cứu người là trên hết!




“Các cậu mau đi tìm anh ta đi.” Thân Kiến Quốc sai bảo người đi bên cạnh mình rồi mời Điền Quốc Văn đi vào trong nhà.
Điền Quốc Văn không biết rằng hiện tại Từ Thiên Thành đang ở trên công trường như một người lao động nhập cư, yêu thích xe gắn máy không rời tay.
...
Mã Hiểu Lộ ngơ ngác không hiểu gì ngồi trong phòng, cầm chiếc USB mà Triệu Mộng Nhã đưa cho mình trên tay, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì, cuối cùng không nghĩ nữa, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Tô Vũ.
“Alo, chỉ chụp ảnh thôi mà lâu vậy, em đang ở đâu để anh qua đón.” Tô Vũ vừa bấm nghe máy lập tức hỏi ngay.
“Em đâu có chụp ảnh đâu, chỉ ngồi nói chuyện rõ lâu, toàn là những câu em không hiểu gì hết. Em có phải trẻ con đâu, anh ở đâu, em đi xe điện ngắm cảnh qua đó là được.” Mã Hiểu Lộ vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Vậy được, bọn anh đang ở chỗ thác Hưởng Thủy, em đi xe điện qua nhé, chú ý an toàn đấy.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ nằm trên chiếc ghế dài, gối hai tay ra sau đầu, nhìn trời xanh mây trắng, nghe tiếng trai gái bên bờ sông đùa giỡn với nhau.
Tiền Hào rất giỏi bơi lội, vừa xuống nước là không thấy tăm hơi đâu, chỉ để lại điện thoại bên cạnh Tô Vũ nhờ anh chú ý điện thoại giúp mình.
“Á!”
Bỗng nhiên, có tiếng hét vang lên giữa đám đông.
“Đằng kia, mọi người mau nhìn đằng kia kìa, ở chỗ miệng cống nước có người đuối nước.” Có người che miệng chỉ tay về phía mặt nước gần đó.
Nghe thấy có người đuối nước, hầu như mọi người đều leo lên bờ, giơ tay lên che nắng cho đỡ chói để nhìn cho rõ.
Tô Vũ ngồi thẳng người lên, một tia sáng màu tím lóe lên trong hai mắt, nhìn ngược chiều nắng phản chiếu trên mặt nước, anh trông thấy có một người tóc dài nổi trên mặt nước, chắc là phụ nữ.
Đúng lúc này, Tiền Hào bơi nhanh như cá, nhanh chóng lật nạn nhân lên, thế nhưng khi nhìn thấy nạn nhân, anh ta không khỏi giật nảy mình, bởi vì nạn nhân chính là Triệu Mộng Nhã!
Mặc dù khi nhìn thấy Triệu Mộng Nhã, Tiền Hào bị giật mình nhưng anh ta đã đi theo Từ Thiên Thành một thời gian dài nên cũng đã trải qua nhiều sóng gió.
Anh ta lập tức hoàn hồn, không quan tâm vì sao đang yên đang lành Triệu Mộng Nhã lại ở dưới sông, việc cấp bách lúc này là cứu người đã rồi tính sau.
Tiền Hào kéo Triệu Mộng Nhã bơi về phía bờ sông gần nhất.
Lúc này, rất nhiều người đổ xô lại hóng chuyện nhưng bị nhân viên nơi này viện cớ không an toàn để ngăn lại.
Nơi này là điểm du lịch mới phát triển, thác Hưởng Thủy lại là thắng cảnh hút khách, nếu chết người ở đây thì đúng là một đòn trí mạng đối với toàn bộ khu du lịch.
Các nhân viên thông minh đương nhiên phải biết suy nghĩ cho lợi ích của khu du lịch trước nhất.
“Xin mọi người đừng hoảng hốt, có lẽ thác Hưởng Thủy vẫn còn sót lại những vấn đề nguy hiểm chưa được loại trừ, vì an toàn của mọi người, xin hãy phối hợp với nhân viên của chúng tôi, xin cảm ơn.” Một người đàn ông mặc đồng phục lao động cầm loa phóng thanh trên tay nói với đám đông.
Ở dưới gốc cây bên này, Tiền Hào bế Triệu Mộng Nhã ra khỏi nước.
Mặc dù qua miệng Ngụy Minh, Tiền Hào biết đời sống của cô ta rất thiếu chừng mực, nhưng khi được chạm tay vào một cô gái xinh đẹp như vậy.
Tiền Hào vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn màu máu của cô ta, anh ta lập tức hoàn hồn.
Anh ta tát vào mặt mình hai cái, tự nhủ: “Nghĩ gì thế? Cứu người là trên hết!”
Sau đó, Tiền Hào bắt chước cảnh trong phim, thử ấn mạnh lên ngực Triệu Mộng Nhã, không ít nước sông ộc ra khỏi miệng cô ta nhưng cô ta không hề ho sặc sụa mấy tiếng rồi tỉnh lại.
Đương lúc Tiền Hào không biết nên làm sao bây giờ, nóng ruột vò đầu bứt tai thì mấy nhân viên của nơi này chạy tới.
Tiền Hào vội quay người lại nói với nhân viên: “Mọi người mau cứu cô ấy đi, hình như cô ấy đã ngưng thở rồi.”
“Xin anh yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, hai người mang cáng cứu thương tới, xem ra định đưa cô ta tới phòng y tế của khu du lịch.
Có điều nhìn qua là biết ngay những người này cũng không hề có kinh nghiệm cứu hộ. Mặc dù phòng y tế của khu du lịch cũng ở ngay gần đây.
Nhưng đối với người đuối nước, mỗi phút mỗi giây đều hết sức quý giá, nhất định phải lập tức sơ cứu cho cô ta.
Nếu cứ để bọn họ khiêng cô ta đi như vậy thì khi tới được phòng y tế, cô ta chỉ còn là một cái xác mà thôi.
“Tránh ra, đừng động vào.” Một giọng nói vang lên sau lưng mấy nhân viên.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, một thanh niên trẻ bình tĩnh đi tới, người này chính là Tô Vũ.
“Anh là ai? Làm sao lại vào được đây?” Một nhân viên ngồi xổm dưới đất cau mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.