Vì cây cầu bắc từ bên bờ đối diện đi qua đây đã bị nhân viên phong tỏa nên ngoài bọn họ ra, đáng lẽ ra không thể có ai tới được đây mới phải. Chàng trai trẻ này đã tới đây từ lúc nào? Tại sao bọn họ không hề phát hiện ra?
“Tôi là bác sĩ, để tôi kiểm tra xem.” Tô Vũ đến gần, nói thẳng.
Thấy là bác sĩ, mấy nhân viên của nơi này thức thời nhường chỗ cho anh.
Tô Vũ ngồi xổm xuống xem thử: “Sao lại là cô ta?” Rõ ràng Tô Vũ cũng rất kinh ngạc khi nạn nhân là Triệu Mộng Nhã.
Tiền Hào nuốt nước bọt, cầm tay Triệu Mộng Nhã nhìn Tô Vũ: “Mày nhất định phải mau chóng cứu cô ấy đấy!” Biểu cảm căng thẳng của Tiền Hào cứ như thể người phụ nữ đang nằm dưới đất này là người rất quan trọng trong đời anh ta vậy.
Đương nhiên Tô Vũ chỉ liếc mắt là nhận ra biểu cảm lo lắng này của Tiền Hào, anh đưa tay bắt mạch ở cổ của Triệu Mộng Nhã rồi nói: “Xem mày căng thẳng kìa, sao đấy, thích người ta rồi à?”
Bị Tô Vũ hỏi như thế, dù da mặt Tiền Hào rất dày nhưng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Thực ra trong lúc lơ đãng, Tô Vũ thực sự đã chạm đến tình cảm nhạy cảm nhất trong lòng Tiền Hào.
Phải biết rằng người phụ nữ này chính là nữ thần quốc dân, e là bất kỳ người đàn ông nào đều không thể kiềm chế được khi ở trước mặt cô ta.
“Ôi, mày đừng đùa nữa, mau cứu người đi.” Tiền Hào lo lắng thúc giục Tô Vũ.
“Dìu cô ta ngồi dậy đi!” Tiền Hào dìu Triệu Mộng Nhã dậy theo lời Tô Vũ bảo.
Để giữ chắc người cô ta, Tiền Hào kéo đầu cô ta gác lên vai mình.
Hai tay Tô Vũ điểm mấy huyệt vị trên người Triệu Mộng Nhã, sau đó ngón tay phải ấn nhẹ vào gáy cô ta.
Anh chậm rãi dịch chuyển tay từ trên xuống dưới, đồng thời rót linh khí vào trong cơ thể của Triệu Mộng Nhã.
“Ộc!”
Khi ngón tay Tô Vũ di chuyển tới thắt lưng Triệu Mộng Nhã, cô ta bỗng há miệng, ho ra rất nhiều nước sông, khóe miệng ngậm một sợi rong, ho khan dữ dội.
Thấy Triệu Mộng Nhã tỉnh lại, các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, may mà không xảy ra chuyện, nếu không e là bọn họ sẽ mất việc.
Người mừng nhất là Tiền Hào, anh ta kéo sợi rong mắc ở miệng Triệu Mộng Nhã ra, nói với Tô Vũ: “Tiểu Vũ, mày giỏi thật, sau này nhất định tao sẽ cảm tạ mày đàng hoàng!”
Tô Vũ phủi tay nói: “Ha ha, được, có điều mày đừng mừng vội, cô ta không sống được bao lâu nữa đâu.”
Vừa rồi khi truyền linh khí cho Triệu Mộng Nhã, Tô Vũ đã phát hiện ra điểm bất thường trong cơ thể của cô ta. Cơ thể của cô ta giống như một môi trường nuôi cấy, bên trong có một con cổ trùng cực âm, nếu như không lấy được con cổ trùng này ra thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ chết trong đau đớn.
Mặc dù lời Tô Vũ nói khiến Tiền Hào ngẩn người nhưng anh ta cũng biết hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải chờ tình trạng của Triệu Mộng Nhã ổn định lại rồi tính sau.
Triệu Mộng Nhã ho mạnh hai tiếng rồi thở trở lại, tầm mắt lờ mờ nhìn Tiền Hào rơi lệ, hai tay yếu ớt đấm vào ngực anh ta.
“Sao anh lại cứu tôi, anh cứ để tôi chết quách đi cho rồi!”
Vốn dĩ Tiền Hào tưởng là Triệu Mộng Nhã sơ ý ngã xuống nước, giờ xem ra có vẻ như là tự sát.
Kết hợp với lời Tô Vũ vừa nói là Triệu Mộng Nhã không sống được bao lâu nữa, Tiền Hào hiểu ra, nhìn Triệu Mộng Nhã nói:
“Cô thật là, dù cho có mắc bệnh nan y thì cũng không nên nhảy sông chứ, cô có thiếu tiền đâu, có bệnh gì mà không chữa được? Với lại, cô có biết là cô chết thì bao nhiêu fan hâm mộ điện ảnh sẽ chết theo cô không.”
Lúc này, tóc Triệu Mộng Nhã vẫn còn nhỏ nước, cô ta ngồi dưới đất, không quan tâm tới hình tượng, bật khóc nức nở: “Xin anh hãy để tôi chết đi, sống tiếp chỉ thêm đau đớn mà thôi!”
Chẳng dễ gì Tiền Hào mới vớt được cô ta từ dưới nước lên, nếu lát nữa cô ta lại nhảy xuống nước thì đúng là uổng công.
Thấy Triệu Mộng Nhã chỉ lo khóc, không nói gì cả, Tiền Hào thấy hơi thương hoa tiếc ngọc.
Anh ta quay đầu hỏi Tô Vũ: “Tiểu Vũ, chẳng phải mày là bác sĩ hay sao, vừa rồi mày nói cô ấy không sống được bao lâu nữa, rốt cuộc là cô ấy mắc bệnh gì, có chữa được không?”
Tô Vũ điềm nhiên ngồi xổm dưới đất như thể chuyện này không liên quan đến mình, nhìn Triệu Mộng Nhã khóc sướt mướt, nói: “Uổng công vợ tôi còn thần tượng cô. Cô nhìn lại mình đi, làm gì có chút dáng vẻ gì của thần tượng, có chút bệnh vặt ấy thôi mà đã nghĩ tới chuyện tự tử rồi, đúng là kém cỏi.”
Triệu Mộng Nhã quệt tay lau nước mắt, liếc nhìn Tô Vũ, nói bằng thái độ xem thường: “Anh khỏi cần nói mấy lời này để khích tôi, nếu anh có thể chữa hết bệnh cho tôi thì tôi sẽ viết ngược tên mình.”
Tô Vũ “hừ” một tiếng: “Viết ngược tên thì có gì hay, thôi được rồi, nếu cô mà chết thì chắc chắn vợ tôi sẽ đau lòng, nếu cô xin tôi thì có lẽ tôi sẽ đồng ý cứu cô!”
“Đúng là tự cao tự đại, anh có biết tôi mắc bệnh gì không?” Triệu Mộng Nhã chẳng buồn nhìn Tô Vũ lấy một cái.
Trong lòng cô ta, Tô Vũ là một người thấy cô ta trong cảnh chật vật nên chạy tới khoe khoang, chẳng qua là muốn nhìn cô ta ở khoảng cách gần lâu hơn một lúc mà thôi.