Thân Kiến Quốc nở nụ cười ngầm hiểu vội nói: “Trưởng khu Điền cứ yên tâm, tôi làm việc có cách của riêng mình. Nếu tôi đã bảo cô ta đến đây, vậy thì tôi sẽ có cách thuần phục cô ta đến mức ngoan ngoãn. Chúng ta đừng vội, chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh thôi. Chúng ta cứ uống trà trước đã.”
Trong mong muốn của Thân Kiến Quốc, hẳn là chẳng bao lâu nữa Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác. Đến lúc đó dưới sự thử thách đau thấu xương, anh ta không tin rằng Mã Hiểu Lộ sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
...
Từ Thiên Thành lái xe máy lao về phía trang viên như một cơn gió. Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng, ông ta tiện tay ném xe sang bên đường, định xông thẳng vào trong.
Bây giờ tạo hình của Từ Thiên Thành chẳng khác gì tên côn đồ ngoài đường, tất nhiên đã bị hai bảo vệ gác cổng chặn lại.
“Ông đứng lại đó. Ông đang làm gì vậy?” Một bảo vệ duỗi tay chặn Từ Thiên Thành lại hỏi.
Từ Thiên Thành chợt có kích động muốn giơ tay đánh hai người này. Nếu là mấy năm trước, có lẽ ông ta đã vung hai cái tát rồi.
Có điều bây giờ Từ Thiên Thành đã biết không được gây thêm rắc rối, mà chỉ vào hai bảo vệ nói: “Tôi muốn gặp ông chủ của mấy người, biết điều thì tránh ra cho tôi.”
Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi cười khinh bỉ. Trong đó có một người lên tiếng: “Ông có biết ông chủ của chúng tôi là ai không hả? Cút sang một bên đi, bằng không đừng trách hai anh em chúng tôi không khách sáo.”
Từ Thiên Thành bị hai tên chó gác cổng này chọc tức, thế là cười cười xoay người lại rút điện thoại ra gọi cho Tô Vũ trước.
“A lô, anh Tô, tôi đã đến rồi. Ngài đang ở đâu thế?”
Lúc này Tô Vũ đang ở trên xe điện ngắm cảnh, chạy đến bên này bằng tốc độ nhanh nhất.
“Ông đang ở đâu?” Tô Vũ hỏi.
Sau khi nói vị trí chính xác của mình, Từ Thiên Thành lại gọi điện cho ông chủ trang viên. Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói ồm ồm: “A lô, tôi là Tần Thiên Nam.”
“Ông còn biết mình là Tần Thiên Nam à? Mau cút ra đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không ngại tu sửa trang viên tồi tàn này của ông đâu.” Từ Thiên Thành giận dữ gào lên với Tần Thiên Nam ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe đã biết ông ta đang cực kỳ tức giận, có điều Tần Thiên Nam cũng được xem là người hiểu lí lẽ, biết người bình thường sẽ không bao giờ dám ăn nói với ông ta như vậy, ông ta nghiêm túc nói: “Cho hỏi ông là ai?”
“Từ Thiên Thành.”
Lúc nghe tên của người này, Tần Thiên Nam suýt không ngồi vững, ngã phịch xuống ghế.
Từ Thiên Thành là nhân vật gì cơ chứ? Đó là chúa đất ở Thượng Nhiêu đấy.
Vậy mà bây giờ ông ta đang nổi nóng bên ngoài trang viên của mình. Cho dù Tần Thiên Nam ngốc đến mấy cũng biết rằng đây không phải là điềm tốt, thế là đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài ngay.
Chẳng mấy chốc, từ đằng xa Tần Thiên Nam đã nhìn thấy Từ Thiên Thành đang đứng chống nạnh bằng hai tay ở trước cổng dưới ánh nắng chói chang.
Mặc dù hai người không qua lại gì mấy, mà chỉ chào hỏi xã giao vài lần trong tiệc rượu, rồi để lại danh thiếp cho Từ Thiên Thành.
Nhưng ông ta lại không lưu số điện thoại của Từ Thiên Thành, bởi vì mình cũng chẳng có tư cách gì để gọi cho người ta, dù sao cũng không đến nỗi trò chuyện thường ngày đúng không?
Tần Thiên Nam hơn năm mươi tuổi chạy bước nhỏ đến, nhìn Từ Thiên Thành cúi đầu khom lưng nói: “Ông chủ Từ đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thật sự quá có lỗi. Sao ông lại đứng dưới nắng thế? Mời vào.”
Từ Thiên Thành lườm hai bảo vệ vẫn đang khiếp sợ, lắc đầu nói: “Không được ông phê chuẩn, người của ông đâu để cho tôi đi vào.”
Tất nhiên Tần Thiên Nam hiểu rõ ý của ông ta, thế là giận dữ nhìn hai bảo vệ: “Hai người...”
“Chuyện của ông để sau này ông từ từ giải quyết đi. Tôi có việc gấp, không có thời gian lề mề với ông đâu.” Dứt lời, Từ Thiên Thành đẩy Tần Thiên Nam bước nhanh vào trong.
Vừa hay lúc này, Tô Vũ và Tiền Hào cũng đến. Tiền Hào vừa liếc mắt đã nhận ra Từ Thiên Thành, vội vàng nhảy xuống xe điện ngắm cảnh nói: “Ông chủ, sao ông lại ở đây?”
Từ Thiên Thành lườm anh ta, không nói gì cả, mà nhìn Tô Vũ, hơi khom người nói: “Anh Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Tô ư? Xưng hô này đã khiến Tiền Hào há hốc mồm, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Từ Thiên Thành kính trọng ai đến thế.
“Hai người... quen biết ư?” Tiền Hào khoác vai Tô Vũ hỏi.
Thấy hành động thân thiết giữa Tiền Hào và Tô Vũ, Từ Thiên Thành liền hiểu rõ, hẳn là quan hệ của hai người rất thân thiết.
Vốn dĩ ban nãy trong lòng ông ta còn định sa thải Tiền Hào, dù gì ông chủ cần dùng xe nhưng lại không liên lạc được, hại ông ta phải lái xe máy đến đây, vì vậy mới bị bảo vệ chặn ở cổng, ngẫm lại là thấy uất ức.
Nhưng nếu Tiền Hào đã có quan hệ tốt với Tô Vũ, tất nhiên Từ Thiên Thành cũng sẽ gạt bỏ suy nghĩ này. Nếu sa thải Tiền Hào, chẳng khác nào không nể mặt Tô Vũ.
“Lúc trước tôi gọi điện cho cậu, tại sao cậu lại tắt máy?” Từ Thiên Thành quở trách Tiền Hào.
Tiền Hào lúng túng lắc đầu nói: “Xin lỗi ông chủ, tôi bị mất điện thoại rồi.”
Tô Vũ không rảnh đứng đây tán gẫu với họ: “Từ Thiên Thành, tôi gọi ông đến đây để tán gẫu à?”
Thấy Tô Vũ gọi thẳng tên Từ Thiên Thành, Tần Thiên Nam lên tiếng hỏi: “Vị này là?”
Từ Thiên Thành vội tiếp lời: “Để tôi giới thiệu với ông, vị này là...”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời đã bị Tô Vũ cắt ngang.