Truyền Nhân Thần Y

Chương 16: Cái gì thế?




Công việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán cũng giống như thời tiết ở thành phố Tân Hải những ngày này, nóng sốt không dứt.
Ngoài rễ bản lam ra, Trần Phúc còn tự mình làm một số bài thuốc bắc có tác dụng thanh nhiệt giải nhiệt cũng rất được ưa chuộng. Chỉ riêng giá của rễ bản lam đã tăng hơn mười lần so với lúc đầu, khiến Trần Phúc phải cười toét miệng.
Chiều hè nóng nực, Tô Vũ ngồi trên ghế bành trong cửa tiệm nín thở ngưng thần, lúc này có một thanh niên cầm một tấm cờ hiệu đi vào.
Trần Phúc vội vàng đặt đồ trong tay xuống, người thanh niên kia đưa cờ hiệu vào tay Trần Phúc rồi quay người rời đi.
“Này này này, Tô Vũ, đừng ngủ nữa, nhanh dậy nhìn thử cờ hiệu này của tôi thế nào?” Trần Phúc một tay cầm cờ hiệu, tay còn lại chống nạnh, vẻ mặt đắc ý nói với Tô Vũ.
Tô Vũ mở mắt nhìn sang, cờ hiệu nền đỏ chữ vàng viết bảy chữ “Diệu Y Thánh Thủ Quỷ Đồng Vũ”.
"Cái gì thế?"
"Cậu không thấy à? Đây là banner tôi đặc biệt nhờ một công ty quảng cáo làm cho cậu đó, cậu đừng có mà xem thường mấy chữ này, tối qua tôi nghĩ cả một đêm đó, có cảm giác phi thường không, cứ treo tấm này trong tiệm của chúng ta, sau này sẽ thành bảng hiệu mặt tiền của quán chúng ta.”
Nói rồi, ông ta cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Tô Vũ mà đã trực tiếp xách ghế treo tấm cờ hiệu lên chỗ dễ thấy nhất trên tường trong tiệm.
Tô Vũ không quan tâm đến mấy cái có mặt tiền với không mặt tiền này, chỉ là một cái tên mà thôi, anh hoàn toàn không để ý.
“Diệu Y Thánh Thủ Quỷ Đồng Vũ, cái tên này không tồi.” Không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ mặc váy hoa trắng nhạt, đội mũ chống nắng đeo kính râm bản to đứng trước cửa, người đến chính là Thẩm Hân Duyệt.
Tô Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, không mở mắt, không phải là anh ngủ mà không phát hiện Thẩm Hân Duyệt, mà thật ra trên người Thẩm Hân Duyệt có mùi nước hoa đặc biệt, đã sớm báo với anh người đến là ai rồi.
Tô Vũ không những biết người tới là Thẩm Hân Duyệt, còn biết mục đích cô ta tới đây là gì. . Truyện Kiếm Hiệp
“Đôi mắt của người đẹp này thật sự tinh tường mà, trong tiệm của chúng tôi có một vị thần y chữa được bách bệnh, mời cô vào trong.” Trần Phúc chính là một người thấy người đẹp là chảy nước miếng điển hình, mà ông ta cũng không bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với một người đẹp như thế.
Chỉ thấy ông ta giả vờ làm bộ cao thâm khó dò, làm động tác mời Thẩm Hân Duyệt, nói: “Mời cô ngồi bên này, để tôi đích thân bắt mạch cho cô.”
Nói rồi, Trần Phúc còn không quên rút khăn giấy lau tay, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Hân Duyệt mà lòng ngứa ngáy không thôi.
Mà nếu ông ta biết đôi tay này đã từng giết người, đoán chừng trong đầu ông ta sẽ có một hình ảnh khác rồi.
“Tôi tới tìm người này.” Thẩm Hân Duyệt nhìn Tô Vũ đang dựa trên ghế mây như là đang ngủ, nói.
Bỗng chốc Trần Phúc cảm thấy không vui, sao mà người đẹp nào tới cũng đều tìm thằng nhóc này chứ?
Trần Phúc nhanh nhẹn nói: “Em gái này, cô phải biết là cậu ấy chỉ là người học việc mà cửa tiệm chúng tôi mới tuyển mà thôi, cái gì cũng không biết, vẫn là để tôi bắt mạch cho cô nhé?”
Cái gì cũng không biết? Cái gì cũng không biết mà anh còn có thể làm cho vết thương của cha cô ta nặng như thế lại có thể phục hồi lại như cũ trong một thời gian ngắn?
Thẩm Hân Duyệt tuy nhìn không lớn tuổi nhưng đã theo cha mình lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như thế, có thể nói là chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu những người như Trần Phúc.
Mà lúc này, trong mắt Thẩm Hân Duyệt thì người mà không biết gì hết kia nên là Trần Phúc mới đúng.
Thẩm Hân Duyệt nhún nhún vai nói: “Nói như thế thì ông chính là sư phụ của anh ấy sao?”
Trần Phúc cực kỳ không biết xấu hổ vỗ vỗ ngực nói: “Cái này còn có thể giả sao? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ta ăn cơm nữa, cô nói xem ai mới là sư phụ đây?”
Thẩm Hân Duyệt gật gật đầu, quay người nhìn người đàn ông mặc vest đen ngoài cửa nói: “A Tư, vào đây thỉnh giáo vị sư phụ này.”
A Tư gật đầu bước vào, không nói hai lời đã bắt lấy cổ tay Trần Phúc, sau đó dùng sức xoay lại, Trần Phúc lập tức nhăn mặt xin tha: “Ây da ây da, được được được, cậu ấy mới là sư phụ được chưa. Tô Vũ… Tô Vũ cậu đừng ngủ nữa, cứu tôi.”
Tô Vũ lúc này mới mở mắt, vừa mở mắt vừa nói: “Cô Thẩm, không biết hôm nay cô đến đây là vì chuyện gì?”
Thẩm Hân Duyệt vẫy vẫy tay, A Tư buông Trần Phúc ra, sau đó Thẩm Hân Duyệt bước tới trước mặt Tô Vũ, khẽ cúi đầu nói: “Anh Tô, lần trước vì anh Tô còn có công việc nên không tiện, hôm nay cha tôi đặc biệt tổ chức tiệc ở Bách Vị Cư cho nên bảo tôi tới mời anh, rất hân hạnh được đón tiếp anh.”
Điều này thực ra đã nằm trong dự đoán của Tô Vũ, Tô Vũ gật đầu nói: “Biết rồi.”
Thẩm Hân Duyệt hài lòng gật đầu: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”
Thấy Thẩm Hân Duyệt rời đi, Trần Phúc lắc vai nói: “Làm gì thế? Xã hội đen à? Tôi nói anh đừng có động tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Tô Vũ cười cười không nói gì, lấy điện thoại trong túi ra. Vì anh biết cho dù Trần Phúc có báo cảnh sát vì lý do gì đi chăng nữa thì anh cũng tin rằng người xui xẻo cuối cùng sẽ là Trần Phúc, hơn nữa nói không chừng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Tô Vũ vội vàng bấm số Mã Hiểu Lộ, vì cái nhà kia bọn họ không về được cho nên hôm nay anh muốn đưa Mã Hiểu Lộ đi dự tiệc cùng.
“Alo, em đang làm việc, anh có chuyện gì sao?” Mã Hiểu Lộ ghé đầu xuống gầm bàn, hạ giọng nói chuyện với Tô Vũ.
“Anh có chuyện này muốn nói với em, hôm nay…” Lời Tô Vũ còn chưa nói hết thì đã bị Mã Hiểu Lộ cắt ngang rồi.
Cô sợ Tô Vũ lại nhắc đến chuyện ly hôn nên giành nói trước một bước: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Vũ cau mày nói: “Vậy…. em nói trước.”
Mã Hiểu Lộ nuốt nước bọt: “Tối nay công ty có tổ chức tiệc, nhưng em chỉ có một mình, anh có thể đi cùng em không?”
Tô Vũ cười nói: “Là chuyện này sao?”
“Sao thế? Không thể hả? Em nói cho anh biết, em là Vương mẫu nương nương, đây là mệnh lệnh, anh không được từ chối.” Mã Hiểu Lộ nhếch miệng nói với đầu bên kia điện thoại.
Tô Vũ hít sâu một hơi: “Anh không dám trái lệnh, được chưa.”
Nghe Tô Vũ đồng ý xong, Mã Hiểu Lộ siết chặt nắm tay, vậy mà cô lại hôn Tô Vũ một cái qua điện thoại, cười nói: “Được rồi, em còn có rất nhiều việc phải làm, tan làm sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Cúp điện thoại xong, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn màu san hô, không nhịn được mà bật cười.
Anh cũng không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa, lại có thể thỏa hiệp với một người phụ nữ như thế, thậm chí còn có một loại cảm giác cam tâm hạ mình với người này. Trong lòng anh không biết lúc nào lại nhiều thêm một sợi ràng buộc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.