Truyền Nhân Thần Y

Chương 19: Giảm một nửa?




Sau khi một nhóm người này thấy có người chủ động trả tiền, đương nhiên là họ cũng hỏi thăm một chút xem đây là cậu ấm nhà ai mà lại có nhiều tiền như vậy.
"Này, Phi Phi, cô quen bạn trai từ khi nào vậy, cô giấu cũng kỹ thật đấy, còn không mau giới thiệu người ta với bọn tôi đi?"
"Đúng vậy đấy, có thể sau này cô sẽ ngừng đi làm, kết hôn rồi ở nhà làm phu nhân hào môn luôn nhỉ."
Khuôn mặt Triệu Phi Phi trở nên ửng hồng, thực ra thời gian mà cô ấy và Chu Triết quen nhau cũng không được tính là quá lâu, vào lúc này, để nói một cách chính xác thì Trần Phi Phi đang ở trong trạng thái được Chu Triết điên cuồng theo đuổi.
Không phải là cô ấy không chịu đồng ý, nhưng mà theo như những gì cô ấy được biết thì hầu hết những cậu ấm đều gặp một người yêu một người, nói thẳng ra là hôm nay tại đây, ở trước mặt đồng nghiệp của cô ấy, người đó có thể bỏ ra rất nhiều tiền, làm cho cô ấy nở mày mở mặt. Ngày mai người ta cũng có thể dẫn theo những cô gái xinh đẹp khác điên cuồng mua sắm ở nơi khác.
Mặc dù về bản chất thì giữa cô ấy và những cô gái khác đều không có sự khác biệt nhưng cô ấy lại không muốn mình bị Chu Triết dễ dàng nắm bắt như vậy, bộ dạng như vậy thực sự rất rẻ tiền.
"Xin chào mọi người, tôi tên Chu Triết, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần thì cứ gọi cho tôi." Chu Triết đứng dậy, anh ta tự giới thiệu bản thân một cách rất hào phóng.
Đồng thời anh ta còn đưa danh thiếp của mình cho tất cả những ai đang ngồi ở đó.
"Wow, tôi đã nói là thân phận không hề đơn giản mà, thì ra cậu chủ nhỏ của Châu báu Chu thị. Phi Phi, cô chính là chim sẻ bay lên cành cây hóa thành Phượng Hoàng rồi."
Nhưng mà ngay khi những lời này vừa thốt ra, người đang nói chuyện lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. May mắn là có người bên cạnh nói tiếp: "Cái gì mà gọi là chim sẻ biến thành Phượng Hoàng? Vốn dĩ Phi Phi của chúng ta chính là Phượng Hoàng rồi mà, mọi người thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng."
"Đúng."
Rất nhiều người nhao nhao phụ họa.
"Tôi nói này, cậu chủ Chu, nhà các anh cũng được coi là độc chiếm toàn bộ ngành trang sức ở thành phố Tân Hải này, sau này khi chúng tôi đến cửa hàng của anh thì có được giảm giá không?" Có người cười hì hì hỏi.
Chu Triết vỗ vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần nói ra tên của Chu Triết tôi đây thì chắc chắn sẽ giảm giá một nửa cho mọi người."
"Thật sao? Giảm một nửa?"
"Wow, tôi đã sớm để ý đến một đôi bông tai, thế nhưng nó thực sự quá đắt, bây giờ, tôi chắc chắn sẽ mua nó sau khi được phát lương vào tháng sau."
Chu Triết cười tự tin nói: "Từ trước đến nay, Chu Triết tôi không bao giờ nói hai lời."
Lúc này, có người đưa mắt nhìn Tô Vũ.
"Cậu chủ Tô này, không biết là vị trí của anh đã cao đến mức nào nhỉ?" Người phụ trách dự án trong công ty kỳ quái hỏi một câu.
Tô Vũ là một kẻ vô dụng, hết ăn rồi lại nằm chơi bời lêu lổng, đây là một điều mà trong công ty ai cũng biết. Nếu như Tô Vũ ở một vị trí rất cao thì cần gì phải để Mã Hiểu Lộ đi làm chứ?
Nói ra lời như vậy chẳng qua là tự mình tìm kiếm sự cân bằng trong lòng, so với bên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới thì có thừa. Họ không thể nào so sánh với Chu Triết nhưng họ vẫn có thể cảm thấy kiêu ngạo trước một cậu ấm hết thời.
Mã Hiểu Lộ cũng quay đầu nhìn Tô Vũ, trước đây, đúng là Tô Vũ không có việc làm, thế nhưng mấy ngày gần đây, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tô Vũ rất có trật tự, anh cũng nói là mình đang làm việc, cho nên Mã Hiểu Lộ cũng muốn biết.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, những người này đang có tâm lý kết thân bám víu sao?
"À, tôi là người đang học việc tại một tiệm thuốc Đông y tên là Dịch Phúc Quán." Tô Vũ nói.
"Ha ha ha, thì ra là bác sĩ, thực sự thất kính thất kính rồi." Người nói ra câu vừa rồi chắp tay xin lỗi một cách giả trân, nhưng thực ra người đó không hề che giấu sự giễu cợt trong lòng mình.
"Bây giờ bác sĩ lại chính là nhóm người có thu nhập cao nhất đấy, tôi nghe nói có nhiều bác sĩ một năm kiếm được không dưới mấy trăm ngàn đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy, đặc biệt là Trung y hiện nay rất phổ biến, nhất là những y quán riêng biệt như của cậu chủ Tô, ngoại trừ phần trăm hoa hồng làm bên trung gian với bệnh viện thì chắc là kiếm được cũng không ít đâu nhỉ."
Một số người ngồi ở đây đã bắt đầu nhắm vào Tô Vũ, mà phản ứng của Tô Vũ đối với những người này chính là bị điếc nên không nghe thấy.
"Đủ rồi đấy, một người có thể làm cái gì, có thể kiếm được tiền hay không quan trọng đến vậy sao? Tôi thấy rằng chỉ cần mình có ý chí cầu tiến, chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì mình sẽ trở thành một người tốt lên từng ngày." Mã Hiểu Lộ thực sự không thể nhịn được nữa, Tô Vũ phải vất vả lắm mới thay đổi tốt lên, nếu chỉ vì dăm ba câu nói của những người này mà mất lòng tin thì người này cũng thực sự vô dụng.
Thấy Mã Hiểu Lộ không vui, rất nhiều người đang nhao nhao cũng lập tức lần lượt ngậm miệng lại.
"An Kỳ, anh thấy cái này cũng không tệ, sau này khi chúng ta kết hôn, chúng ta đến Châu báu Chu thị mua nhẫn cưới đi, 50% có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu." Tôn Kỳ nói với Lục An Kỳ ở bên cạnh mình sau khi nghe thấy vậy.
Chỉ là Lục An Kỳ chưa bao giờ thích thể hiện cảm xúc của mình, trong lòng cô ta sớm đã một con sóng rất mãnh liệt rồi, sự oán hận của cô ta đối với Tôn Kỳ cũng đã tăng lên một mức cao chưa từng có, nhưng vừa rồi mọi người đều nói đến Tô Vũ, cho nên cô ta mới đè nén được, bây giờ Tôn Kỳ lại còn hỏi như vậy, quả thực đã thành công châm lửa cho một thùng thuốc súng.
Cô ta tự cho là ngoại hình của mình không hề thua kém Triệu Phi Phi, nhưng tại sao người ta có thể bắt được kim quy tế thế mà cô ta chỉ được một Tôn Kỳ có bối cảnh bình thường, công việc không có thu nhập cao, chỉ có thể cho cô ta một chiếc bánh vẽ trên giấy.
Cô ta cảm thấy rất tủi thân, khi còn ở trong trường học cô ta cảm thấy mình rất hạnh phúc bởi vì khi đó thứ mà cô ta cần chính là tình yêu, tình yêu có thể chiếm phần lớn trong cuộc sống sinh hoạt của cô ta, thế nhưng sau khi tốt nghiệp và bước vào xã hội, trước thực tế đẫm máu của cuộc sống, cô ta càng ngày càng cảm thấy tình yêu chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay những cậu ấm giàu có mà thôi. Thứ mà cô ta cần chính là vật chất, tình yêu đối với cô ta mà nói đó là một thứ quá xa xỉ.
Rõ ràng có thể thấy được là vốn dĩ Tôn Kỳ không thể cho cô ta bất cứ thứ gì cả, trong cuộc sống sinh hoạt của cô ta và Tôn Kỳ, mọi thứ đều cần phải được tính toán cẩn thận chi tiết, quãng thời gian như vậy cô ta thực sự đã chán ngấy rồi.
Triệu Phi Phi có được Chu Triết trẻ tuổi nhiều tiền, Mã Hiểu Lộ cũng có Tô Vũ, tuy bây giờ Tô Vũ không có quá nhiều liên quan đến nhà họ Tô nữa nhưng bản thân Mã Hiểu Lộ cũng xuất thân từ danh môn, khi cô ta so sánh với cô thì tựa như một con chim sẽ bay ra từ khe núi.
"Tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền, tại sao anh lúc nào cũng đều nghĩ đến chuyện muốn tiết kiệm tiền ở khắp mọi nơi vậy? Anh có thể cho em sống một ngày mà em không phải tiết kiệm tiền không, chẳng phải là anh thích tiết kiệm tiền lắm sao, vậy thì anh cứ từ từ tiết kiệm đi." Lục An Kỳ ném lại một câu, đứng dậy vội vã xông ra ngoài.
"An Kỳ, cô đang làm gì vậy?" Mã Hiểu Lộ nhìn bóng lưng Lục An Kỳ rời đi, trong lòng có hơi lo lắng.
"Anh còn ngồi đây làm gì? Còn không mau ra ngoài xem tình hình như thế nào rồi, lỡ đâu có chuyện gì đó xảy ra thì sẽ rất phiền toái đấy." Triệu Phi Phi lo lắng nói với Tôn Kỳ.
Thực ra ai cũng biết, những câu nói vừa rồi của Lục An Kỳ là do suy nghĩ chưa kỹ. Cô ta cũng không cân nhắc đến chuyện những lời nói bộc phát do cảm xúc của mình sẽ làm Tôn Kỳ mất hết thể diện.
Nói cách khác, bây giờ Lục An Kỳ có thể cảm thấy tủi thân và tức giận rời đi, nhưng còn Tôn Kỳ thì sao? Bây giờ anh ta sẽ phải chịu đựng những cái gì? Đi theo bạn gái ăn nhờ ở đậu? Ngay cả chuyện mua nhẫn kim cương cho bạn gái cũng phải tranh thủ cơ hội giảm giá.
Theo lý mà nói, Tôn Kỳ lúc này nên lập tức đứng dậy, lấy lý do phải đuổi theo Tôn Kỳ để nhanh chóng thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ này.
Chỉ là mặc dù sắc mặt Tôn Kỳ trở nên có hơi khó coi nhưng anh ta vẫn ngồi vững vàng trên ghế, uống một ngụm nước, duỗi tay đẩy gọng kính lên sống mũi, bình tĩnh nói: "Bây giờ cho dù tôi có nói hay làm cái gì thì cũng không thể lay chuyển quyết định của cô ấy. Vậy nên cứ để cô ấy suy nghĩ cho thật kỹ đi."
Sau khi Tôn Kỳ nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nói gì thêm, họ chỉ không ngừng lắc đầu. Thậm chí có người còn thì thầm nói nhỏ.
"Tôn Kỳ này thật là, chết vì sĩ diện, bạn gái mình đang tức giận, anh ta còn không biết đường đi an ủi một chút, thế mà lại còn nói ra những lời như vậy."
"Bây giờ xã hội này chính là như thế đấy, người không có năng lực, tính tình còn không hề tốt."
Mã Hiểu Lộ cũng muốn nói gì đó với Tôn Kỳ, cô, Lục An Kỳ và Triệu Phi Phi là bạn tốt, hầu hết những chuyện riêng tư họ đều nói cho nhau nghe cho nên cô hiểu Lục An Kỳ rất rõ. Cô ta thực sự thích Tôn Kỳ từ tận đáy lòng, bây giờ Tôn Kỳ lại nói những lời như vậy, dường như cũng có nghĩa là nếu Lục An Kỳ không quay lại thì mối quan hệ của họ cũng sẽ chấm dứt, đây là điều mà Mã Hiểu Lộ không muốn nhìn thấy.
Tuy nhiên, trước khi Mã Hiểu Lộ kịp lên tiếng, Tô Vũ đã nhẹ nhàng kéo cô lại. Mã Hiểu Lộ quay đầu cau mày: "Anh đang làm gì vậy?"
"Em muốn thuyết phục Tôn Kỳ đi ra ngoài tìm Lục An Kỳ sao?"
"Đương nhiên rồi, thực ra An Kỳ rất dễ dỗ dành, chỉ cần nói đôi ba câu lời hay ý đẹp thì chắc chắn sẽ ổn thôi." Mã Hiểu Lộ thấp giọng nói.
"Có lẽ em nên lựa chọn tin tưởng Tôn Kỳ, anh ta có thể xử lý tốt chuyện này. Nếu bây giờ anh ta xông ra ngoài, anh cũng sẽ coi thường anh ta." Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ, trong ánh mắt anh lóe lên sự khôn ngoan.
Đàn ông có bản lĩnh của một người đàn ông, không mù quáng khuất phục trước mặt phụ nữ, đó chính là tình yêu, cho phụ nữ đủ không gian để suy nghĩ và cơ hội để đưa ra lựa chọn cá nhân, đây mới chính là tình yêu, chỉ có sự tin tưởng và sự thấu hiểu giữa hai bên được thiết lập thì mới có thể làm cho tình cảm của họ tiến xa hơn.
Mà Tô Vũ có thể nhìn ra được từ thái độ bình tĩnh của Tôn Kỳ, cũng như sức chịu đựng tâm lý cực kỳ mạnh mẽ của người đàn ông này, một người như vậy thường có thể ủy thác trách nhiệm, chẳng qua là anh ta đang cần một cơ hội, một cơ hội để anh ta thể hiện năng lực của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.