Truyền Nhân Thần Y

Chương 261: Khó mà ra ngoài được




"Vào đi, ông ngủ giường số 7, bên cạnh Đại Bổn Tượng." Một cảnh sát dẫn Bạch Nhãn Hạt Tử tới cửa trại tạm giam, cởi còng tay rồi đẩy nhẹ vào.
Bạch Nhãn Hạt Tử liếc nhìn khắp phòng giam, toàn bọn tù nhân mặt mũi đầy vẻ gian xảo. Chỉ cần nhìn ánh mắt có thể biết không ai là người tốt.
Bạch Nhãn Hạt Tử chắc không ngờ cả đời mình lại phải vào tù ăn cơm tù.
"Ông... qua bên kia đi." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa đi tới giường ngủ của mình, chuẩn bị ngồi nghỉ một chút thì bỗng có tên nhóc bên cạnh Đại Bổn Tượng ưỡn ngực ra chặn trước mặt, chỉ vào bức tường gần nhà vệ sinh ở phía xa và nói.
Lúc này còn có một tên trạc tuổi hai mươi đang ngồi bệt bên đó, thỉnh thoảng ngước lên nhìn sang bọn họ.
"Sao các người lại làm thế? Đây là giường của tôi mà." Rõ ràng Bạch Nhãn Hạt Tử không có kinh nghiệm ở tù, cãi lại bọn này chỉ tổ hại mình thôi.
"Không cần lý do gì cả, ở đây tao là luật." Đại Bổn Tượng lắc mình mẩy thịt béo và liếc mắt nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Cảnh sát... cảnh sát...' Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu la hét về phía cửa.
Dù ông ta có hô to gọi nhỏ thế nào thì cảnh sát đứng ngoài cửa vẫn làm ngơ, còn bọn tù nhân bên trong thì không sợ hãi cười nhạo.
Thấy tình hình như vậy, có thể thấy Bạch Nhãn Hạt Tử tuổi tác đã cao, nếu bị nhóm người này động tay động chân thì tay chân già nua sẽ bị hành hạ không thương tiếc.
Thằng nhóc ngồi ở góc tường liền chạy tới, kéo cánh tay Bạch Nhãn Hạt Tử lôi tuốt vào chỗ mình.
Dù tuổi đã cao nhưng xương cốt của Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn cứng cáp, cố chấp không chịu ngồi xuống, phải bị tên nhóc kia kéo mấy cái mới miễn cưỡng ngồi phịch xuống.
"Nhìn ông chắc lần đầu vô đây nhỉ? Tên gọi thế nào?" Tên nhóc dùng vai đẩy Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.
Bạch Nhãn Hạt Tử hít sâu một hơi: "Gọi tôi Lão Mù là được, sao nghe cậu nói có vẻ thường xuyên vô đây lắm vậy?"
"Lão Mù, ông cùng nghề với tôi rồi đấy. Tôi là Tân Phong, ở đây bọn họ gọi tôi là Chó Ghẻ. Chẳng ai muốn vô đây nhiều lần đâu, tôi cũng mới lần đầu, ba ngày rồi" Tân Phong tỏ ra quen thuộc với Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Sao cậu biết tôi cùng nghề với cậu? Cậu bị tội gì mà bị bỏ tù vậy?" Dù sao. cũng đã vào rồi, tìm hiểu tình hình trong này cũng không phải chuyện xấu.
"Nhìn mắt ông là biết rồi, làm mát xa người mù phải không? Tôi cũng không muốn nhắc lại, nhất thời không nhịn được nên phạm sai lầm, đúng rồi, sao ông chú bị bắt vào đây thế? Xã hội bây giờ kêu gọi chăm sóc người tàn tật mà, nhìn ông cũng chẳng giống người phạm pháp." Tên nhóc thối Tân Phong này ngại ngùng nói.
Anh ta là nhân viên spa cao cấp, gần đây người yêu bỏ đi theo người khác khiến anh ta tức tối quá. Lúc đang massage cho khách nữ, không kiềm chế được đã làm chuyện bậy bạ, nên bị bắt vào đây, cũng do anh ta đáng đời, còn không biết xấu hổ mà nói nữa.
"Mát xa người mù, khó thế mà cũng nghĩ ra được à? Tôi bị oan đó, với lại đừng gọi tôi là chú, tôi chưa già đâu, gọi tôi là “anh” đi, có cơ hội ra ngoài thì đến hiệu cầm đồ Tuyệt Phẩm tìm tôi, tốt hơn mát xa của cậu nhiều lắm." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa mới vào đã tìm cảm giác làm đại ca, ít nhất là với thằng nhóc này.
"Thôi đi, anh còn lo chưa xong chuyện của mình mà còn lo cho tôi à." Tân Phong cười khẩy.
"Tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi bị oan cả đấy, bị oan cậu có hiểu không? Chỉ cần bọn họ điều tra rõ ràng chắc chắn sẽ phải thả tôi ra ngay thôi, cậu có tin không." Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ ngực nói.
"Đúng đúng đúng, mỗi người vào đây đều nói mình bị oan cả, nhưng anh ơi, tôi thấy lần này anh chắc khó mà ra ngoài đấy."
"Sao lại nói vậy?"
Tân Phong liếc nhìn Đại Bổn Tượng đang đứng không xa rồi nói nhỏ: "Vừa nấy tôi thấy anh Dũng cố ý dặn dò Đại Bổn Tượng, rồi anh vào ngay sau đó. Không biết anh có thể ra ngoài được không, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu đựng đau khổ trong đây. Anh nên chuẩn bị tâm lý đi. Tôi nghe nói Đại Bổn Tượng từng giết người đấy, cẩn thận chút đấy."
Nói xong, Tân Phong thấy Bạch Nhãn Hạt Tử sờ lên cái đầu trọc của mình, có vẻ đang nghĩ bụng: Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ như thế này?
"Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi, đừng giành giật, xếp hàng từ từ ăn." Đến giờ ăn trưa hôm sau, một cai ngục cầm cái muôi lớn, đập liên hồi vào cái thùng sắt bên cạnh và hét với đám đông xúm lại phía sau: "Đừng giành giật, xếp hàng từ từ ăn."
Bạch Nhãn Hạt Tử rũ rượi đứng trong hàng, hai mắt có quầng thâm, đỏ ngầu.
Đêm qua nằm cạnh nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại có người đi tiểu, cố tình nhỏ vài giọt lên mặt ông ta.
Từ hôm qua tới giờ ông ta chưa uống ngụm nước nào, chưa ăn hột cơm nào, cảm thấy như thân thể sắp rã rời. Nhà tù thật sự không phải chốn dành cho con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.