Truyền Nhân Thần Y

Chương 263: Xin hãy giúp tôi




Nghe vậy, Bạch Nhãn Hạt Tử hoảng hốt đứng ngồi không yên, nắm chặt nắm đấm: "Cửa hàng tôi đâu có cái gì mà pho tượng Phật bạc mắt vàng chứt Với lại tôi làm sao dính líu tới vụ án mạng chứ?”
"Tôi biết mà, ông chỉ là người làm ăn lương thiện thôi. Nhưng nghĩ lại xem, hàng ngày ông làm những chuyện không trong sáng, chắc cũng đã lừa đảo nhiều người rồi phải không? Theo tôi, có kẻ muốn hãm hại ông đó, địch trong tối ta ngoài sáng, người ta muốn hại ông thì không phải chuyện dễ như trở bàn tay thôi àt
"Mẹ nó, cuối cùng là ai hại tôi, tìm ra là tôi làm thịt hắn cho đến chết." Bạch Nhãn Hạt Tử nổi giận khí huyết dồn lên não. Ai gặp chuyện này mà chẳng tức.
Hà Hoành Vĩ xua tay: "Ông bạn già à, tôi thấy ông nên bỏ qua đi. Ở trong đây có lẽ an toàn hơn đấy. Ông có biết người chết trong vụ án liên quan tới ông là ai không?”
Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu, Hà Hoành Vĩ liếc quanh rồi thì thầm: "Hình Lỗi, ông có biết không?"
Bạch Nhãn Hạt Tử thật sự không biết ai là Hình Lỗi nên vô thức lác đầu.
"Một phó đường chủ của Hải Đông Hội, vài ngày trước chết trong một tai nạn xe, nhưng có người nghỉ ngờ cái chết đó không phải tai nạn. Có kẻ đã vu oan cái chết đó cho ông. Ông nghĩ xem, bọn Hải Đông Hội toàn là loại người thế nào, một phó đường chủ chết họ chắc chắn phải có lời giải thích chứ. Cho dù ông thanh minh sự thật ở đây, ra ngoài ông có cBiển Đen Đông Hội sẽ không tìm ông gây phiền phức không? Có khi ông cũng sẽ chết trong một tai nạn xe, nên nói rằng bây giờ đối với ông, đây mới là nơi an toàn nhất."
Hà Hoành Vĩ nói vài câu đã vẽ nên tình cảnh hiểm nguy vây quanh Bạch Nhãn Hạt Tử. Trong tù không có cơm ăn, vài ngày nữa chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ra ngoài, cho dù có lý thì cũng chẳng tìm được ai nghe.
"Anh... anh bạn, cậu biết tôi ở đây không thân quen với ai cả, chỉ có vài người bạn bè thôi. Họ chắc chắn không thể giúp được gì, cậu phải giúp tôi nhé." Bạch Nhãn Hạt Tử dán mặt lên tấm kính nhìn Hà Hoành Vĩ cầu khẩn.
"Ông bạn già ơi, không phải tôi không muốn giúp ông, chuyến thăm này của tôi cũng là nhờ vị khách hôm qua giúp đỡ mới có thể đến được. Vì vậy tôi sợ là không thể giúp gì ông đâu." Hà Hoành Vĩ lộ vẻ khó xử, nhưng cũng nhắc đến Tô Vũ, ý là tuy anh ta không giúp được, nhưng không có nghĩa là Tô Vũ cũng vậy.
"Người anh em, ý cậu là vị khách hôm qua có thể giúp được à?" Lúc này, Tô Vũ là tia hy vọng cuối cùng của Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Ông nghĩ sao? Ở Tân Hải có mấy ai dám nói đến Biển Đen chứ?" Hà Hoành Vĩ khéo léo nói tiếp.
Bạch Nhãn Hạt Tử cắn răng, phơi ra bộ mặt khỉ già xấu xí: "Người anh em, làm ơn cầu xin vị khách ấy giúp tôi, chỉ cần cậu ấy đồng ý đưa tôi ra khỏi đây, và bảo đảm an toàn cho tôi, tôi sẽ dẫn câhy ấy đến Biển Đen."
Thấy Bạch Nhãn Hạt Tử đầu hàng như nhanh thế, Hà Hoành Vĩ mừng thầm trong bụng, nhưng vẫn nhăn mặt nói: "Ông bạn già ơi, việc này chắc khó xử lý lắm. Hôm qua oomh là người bình thường, nhưng hôm nay đã thành tên tình nghi rồi. Tôi cũng không dám chắc anh Tô sẽ giúp ông đâu, ai cũng không muốn tự tìm rắc rối cho mình mà."
Lời Hà Hoành Vĩ nói rất đúng, bởi giờ đây thân phận của Bạch Nhãn Hạt Tử đã thay đổi quá nhanh, và còn dính líu tới Hải Đông Hội, người bình thường đâu dám can thiệp.
Những gì Hà Hoành Vĩ nói với Bạch Nhãn Hạt Tử đúng là một vấn đề, và bây giờ mấu chốt là chỉ có Tô Vũ mới có thể giúp ông ta.
Dù sao Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn còn ích lợi không nhỏ với Tô Vũ.
"Anh em à, giúp tôi một tay nói với anh Tô kia rằng tôi chắc chắn có thể dẫn cậu ấy tới Biển Đen, nếu không thì đừng nói ở thành phố Tân Hải này, coi như cả Hoa Hạ cũng không tìm được người như tôi nữa đâu. Nếu tôi ra khỏi đây, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của cậu."
Bạch Nhãn Hạt Tử nói, suýt nữa đã quỳ lạy Hà Hoành Vĩ hai cái. Dù biết đi Biển Đen là cửu tử nhất sinh, nhưng còn hơn ấm ức chết trong tù.
Ít ra chết ở biển cả cũng oanh liệt hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, miễn là cho ông ta ra ngoài, ra tới biển khơi, thế chẳng phải là cá vào biển lớn rồng bay lên trời sao.
Ông ta có vô số cách để sống sót, giống như 30 năm trước, ai có thể ngờ ông †a sống sót sau khi bị cá nuốt chứ?
Hà Hoành Vĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ nhắn lại với anh Tô, nhưng đừng hy vọng quá lớn nhé, anh ấy có giúp ông hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh ấy muốn đi Biển Đen đến mức nào."
"Hiểu rồi, cảm ơn người anh em nhiều lắm, tôi sẽ ở đây chờ tin tốt." Sau khi tạm biệt Bạch Nhãn Hạt Tử, Hà Hoành Vĩ quay về văn phòng trong trại tạm giam.
Tô Vũ ngồi ở ghế cục trưởng, nhướn mày nhìn Hà Hoành Vĩ: "Tình hình thế nào?"
Hà Hoành Vĩ cười nói: "Giống như anh Tô dự đoán, ông ta không chịu nổi nữa rÖi.
Tô Vũ đứng dậy vỗ vai Hà Hoành Vĩ: "Vất vả cho anh rồi, tối nay anh đến đón ông ta ra, có việc gì cứ tìm cục trưởng này là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.