Truyền Nhân Thần Y

Chương 311: Sống sót sau kiếp nạn




'Tắm mình trong luồng khí sinh linh đó, chín con giao long bên ngoài bắt đầu hò reo, thậm chí con rồng vàng khổng lồ đang hấp hối kia cũng như sống lại, tràn đầy linh khí.
Vào lúc này, ngọn lửa trắng trên mặt biển dần biến mất. Màu đen của nước biển cũng rút đi, trả lại màu xanh ngọc bích cách đây hàng trăm ngàn năm.
Tuy nhiên, điều này không phải tin vui với ba người trên mặt biển.
Khi âm khí dưới đáy biển đột ngột ngừng phát ra, cơn bão dữ dội bên ngoài dần lắng xuống, áp suất không khí làm cho tâm bão dị thường cũng biến mất ngay lập tức.
Trong nháy mắt, trên mặt biển có gió lớn thổi ào ào, cuồng phong lúc thì hướng về bên trái, lúc lại hướng về bên phải. Con thuyền nhỏ chở Bạch Nhãn Hạt Tử, Thiện Vũ Băng và Hà Hoành Vĩ rung chuyển dữ dội, sóng biển ào lên boong thuyền, cảm giác tận thế bao trùm tất cả.
"Trời ơi, chuyện gì thế này? Vừa nãy còn tốt đẹp, sao bỗng nhiên gió lớn như thế, mẹ tổ nương nương xin phù hộ với!" Bạch Nhãn Hạt Tử khó nhọc quỳ gối, liê tục cúi đầu cầu khẩn mẹ tổ nương nương che chở ban phúc.
Thiện Vũ Băng và Hà Hoành Vĩ tjw nắm chặt vật gì đó để đứng vững, tránh bị hất xuống biển do thuyền lắc lư.
Lúc này, bỗng xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ từ mặt biển, lượn quanh giữa không trung rồi gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.
"A, Long Vương gia, đó là Long Vương gia! Chúng ta được cứu rồi, thật sự được cứu rồi! Long Vương gia cứu mạng!" Bạch Nhãn Hạt Tử nhìn thấy con rồng vàng khổng lồ trên biển trước tiên.
Khi trong lòng đang kích động vì nghĩ mình có thể được cứu thì bất ngờ, con rồng kia nương theo một tia chớp, lao tới mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần hơn, mọi người trên thuyền sợ chết khiếp. Thấy nó há miệng to như cửa động, nuốt trọn con thuyền.
Nó làm thế để bảo đảm an toàn cho mọi người trên thuyền, giữa biển động dữ dội này, con thuyền nhỏ có thể chìm bất cứ lúc nào.
Nhưng trong miệng con rồng khổng lồ là nơi an toàn nhất.
Con thuyền trôi nổi trên mặt nước lặng yên, Tô Vũ đứng trên boong thuyền cầm cờ xanh xám.
Anh không biết đấng tạo hóa trước đây là ai, nhưng việc để lại cái Âm Nhãn kia chắc chắn là để kiểm soát khí hậu của thế giới này, còn rồng chính là yếu tố then chốt để điều khiển cái van này.
Và bây giờ kẻ điều khiển tất cả chính là Tô Vũ.
"Tao sẽ gọi mày là cờ Thanh Giao nhé." Tô Vũ nhìn lá cờ trong tay và thản nhiên nói.
Dư âm của cơn bão vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, nhưng một tin tức đã đủ khiến hàng ngàn hàng vạn cư dân thành phố Tân Hải reo hò sung sướng.
"Theo thông tin mới nhất, sức gió của bão Lỗ Ni đang giảm dần theo cấp bậc, dự kiến khi vào bờ biển Tân Hải sức gió sẽ không quá cấp 7. Các chuyên gia nhắc. nhở người dân không cần quá lo lắng, cơn bão này đã qua rồi."
Trong màn hình tỉ vi, nữ phát thanh viên dự báo thời tiết xinh đẹp đưa tin phấn khởi này bằng giọng nói ngọt ngào.
Kể cả trong hội trường chính phủ thành ủy cũng vang lên những tràng pháo. tay, ai nấy đều cảm thấy như thoát khỏi nạn kiếp.
Trong biệt thự Hoa Sơn, gia đình Mã Hiểu Lộ vừa kịp sơ tán cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin này.
Để khỏi khiến Lâm Thiến và Lương Dịch Phương lo lắng, Mã Hiểu Lộ nói dối rằng Tô Vũ đến nội địa bàn chuyện làm ăn, và bây giờ sau cơn bão, điều Mã Hiểu Lộ nghĩ tới đầu tiên chính là Tô Vũ, hay nói cách khác, lúc này cô mong muốn nhận được tin bình an vô sự của Tô Vũ nhất.
Cách thành phố Tân Hải dưới 500 hải lý là một hòn đảo nhỏ, ánh nắng vàng xé rách đám mây đen dày đặc, đổ xuống một chiếc thuyền nhỏ neo đậu bên bờ đảo.
Lúc này Tô Vũ đứng trên mũi thuyền, nhìn mặt biển xa xa dần lặng gió sau cơn bão, đồng thời trong lòng hơi lo lắng.
Hy vọng cơn bão này không gây hại gì cho gia đình và những người vô tội.
Lúc này bên cạnh anh trên boong thuyền, một chú cún con phủ đầy lông xanh nằm sấp xuống, thư thái tận hưởng ánh nắng ấm áp, khóe miệng chảy ra nước bọt, thỉnh thoảng lắc đuôi vài cái, trông vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Trong phòng, Hà Hoành Vĩ võ mạnh vào đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cảm giác như một giấc mơ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ khiến anh ta có một loại cảm giác đã lâu không gặp. Anh ta lảo đảo bước ra khỏi phòng, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra nhưng không thể nhớ nổi.
Nhưng ánh nắng ấm áp cho anh ta biết mình thật sự còn sống, họ thoát khỏi vùng Biển Đen kinh hoàng kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.