Tô Vũ quay đầu cười: "Ồ, bác sĩ xong việc rồi à."
Tiêu Tuyết Ny mỉm cười như một cô gái nhỏ, chạy tới rồi nhìn Thiện Vũ Băng: "Thiện Vũ Băng, bây giờ em đã khỏe chưa?"
Thiện Vũ Băng bĩu môi nhìn Tiêu Tuyết Ny, không nói gì, vẻ mặt đầy xa lạ. "Vào trong nói tiếp đi." Tô Vũ nói rồi kéo Thiện Vũ Băng vào văn phòng. Tiêu Tuyết Ny rót nước cho hai người rồi hỏi: “Sư phụ đi đâu lâu thế?”
“Sau này có thời gian kể cô nghe sau, phải rồi, ông Thiện Bản Thanh ở trong bệnh viện phải không?" Tô Vũ hỏi thẳng luôn.
Đối với người khác, nếu hỏi tin tức Thiện Bản Thanh, có lẽ Tiêu Tuyết Ny sẽ nói không biết, vì việc Thiện Bản Thanh nhập viện là bí mật.
Nhưng Tô Vũ không phải người ngoài, hơn nữa người nhà bệnh nhân đã đến, còn gì để che giấu nữa chứ?
Tiêu Tuyết Ny gật đầu: "Ở phòng chăm sóc đặc biệt tầng 5"
Nghe ông nội ở tầng 5, Thiện Vũ Băng lập tức kích động hỏi liên tục: "Vậy ông nội có sao không? Em phải đi thăm ông ngay bây giờ."
Tiêu Tuyết Ny vỗ vai Thiện Vũ Băng: "Yên tâm đi, ông nội em chỉ là đau buồn quá độ thôi, cơ thể không có vấn đề gì lớn. Bây giờ ông ấy đã tỉnh, miệng cứ lẩm bẩm gọi em đó."
Nghe nói Thiện Bản Thanh không sao, Thiện Vũ Băng cũng yên tâm phần nào, rồi hỏi câu hỏi vượt quá tuổi tác của cô bé: "Vậy cha mẹ em có đến thăm ông không?”
Thiện Vũ Băng từ nhỏ lớn lên cùng ông nội, mặc dù Thiện Bản Thanh chưa từng nhắc tới, nhưng Thiện Vũ Băng biết, giữa ông nội và cha mẹ cô bé dường như có chuyện gì đó, điều này cô bé luôn thắc mắc.
Giống như ông nội không bao giờ tỏ ra thiện cảm với cha mẹ cô bé. Lần này ông nội ốm, cô bé muốn biết xem cha mẹ có đến thăm ông không.
Tiêu Tuyết Ny lắc đầu, lần này Thiện Bản Thanh nhập viện quá đột ngột, ngay cả nhân viên trong bệnh viện cũng hỗn loạn, bị động.
Và kể từ khi nhập viện, chưa có ai đến thăm ông ấy cả, nói chính xác hơn, nhà họ Thiện đã phong tỏa thông tin, đồng thời từ chối việc thăm bệnh của một số người.
Thấy Tiêu Tuyết Ny lắc đầu, trong mắt Thiện Vũ Băng cũng lộ vẻ thất vọng.
Tô Vũ quay sang hỏi: "Có thể sắp xếp cho họ gặp nhau được không?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tiêu Tuyết Ny cũng không cần suy nghĩ liền nói: "Điều này thì có gì khó đâu, Thiện lão tướng quân trà không nhớ cơm không nghĩ, luôn miệng nhắc tới cháu gái ngoan của mình, biết đâu nhìn thấy Vũ Băng, bệnh của lão tướng quân sẽ khỏi ngay."
Đối với Tiêu Tuyết Ny, việc người thân thăm bệnh là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Mặc dù phòng bệnh của Thiện Bản Thanh luôn có vệ sĩ canh gác, ngay cả bác sĩ, y tá ra vào cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Nhưng nếu là Thiện Vũ Băng muốn vào, chắc chắn cũng không ai cản được. Rõ ràng Tiêu Tuyết Ny hiểu lầm ý Tô Vũ.
Tô Vũ vẫy tay: 'Ý tôi là, có thể sắp xếp để chúng tôi gặp riêng Thiện lão tướng quân mà không ai biết không?”
Tiêu Tuyết Ny nhíu mày: "Tại sao lại phải như vậy?" "Cô cứ làm theo lời tôi nói là được rồi, đừng hỏi tại sao."
Cuối cùng Tiêu Tuyết Ny chỉ có thể gật đầu đi sắp xếp.
Trong căn hộ của một khách sạn cao cấp thành phố Tân Hải, một người đàn ông ngoài 50 tuổi ngồi trên ghế salon, vận động cánh tay.
Đặc biệt khi nhìn thấy đôi chân của mình, trên mặt ông ta lộ vẻ không thể tin được.
Trên cổ ông ta có hình xăm một con hạc trắng ngửa mặt lên trời, chính là người mà đám người Tô Vũ cứu trên biển.
"Trần đại sư, chuyện này cuối cùng là thế nào?" Điền Tư Manh ngồi đối diện hỏi vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Trước đây nghe nói có người nhăm vào Biển Đen, Quy Vân Trang đã có động thái.
Điền Tư Manh tìm "Kiếm tiên" Trần Phong Dương nổi danh Hoa Hạ trực tiếp đi xem, ý đồ là muốn tìm hiểu rõ ai đang nhắm vào Biển Đen.
Nhưng điều khiến Điền Tư Manh kinh ngạc là Trần Phong Dương lại thất thủ.
Tuy nhiên, thất thủ chỉ là lời Trần Phong Dương nói, Điền Tư Manh không mấy tin lắm.
Bởi vì cô ta không tìm ra lý do Trần Phong Dương lại thất thủ, hoặc là bây giờ 'Trần Phong Dương không hề có dấu hiệu gì của kẻ thất thủ.
Bởi vì trên người ông ta không có nửa vết thương nào, thì làm sao có thể gọi là thất thủ chứ?
Thật ra, không chỉ Điền Tư Manh, mà ngay cả chính Trần Phong Dương cũng cảm thấy khó hiểu.
Ông ta rõ ràng nhớ rằng, mình luôn quan sát trên biển, nhưng không ngờ bị một nhóm người phục kích.
Nhóm người đó trang bị vũ khí tinh vi, ông ta hoàn toàn không biết đối phương là ai, cuối cùng cũng chỉ nhờ võ công cao cường mới thoát được.