Truyền Nhân Thần Y

Chương 344: Ông nội!




Lý Vệ Đông vãy tay ra hiệu, hai lính đặc chủng đằng sau lập tức khống chế hai cảnh vệ.
Bọn họ đâu phải đi xin chỉ thị của bác sĩ, rõ ràng là lợi dụng cớ đó để báo cho Diêm Đan Dương. Việc Thiện Vũ Băng ra biển và bây giờ đã trở về không phải chuyện nhỏ. Nhưng Lý Vệ Đông sẽ không cho bọn họ cơ hội đó đâu.
"Ông nội!" Thiện Vũ Băng mở cửa chạy vào phòng, nhảy nhót chui vào lòng Thiện Bản Thanh.
Lúc này, Thiện Bản Thanh cười híp mắt, Lý Vệ Đông đứng nghiêm nói: "Thưa tướng quân!"
Thiện Bản Thanh vẫy tay, đứng dậy vặn vẹo cơ thể: "Ôi, bị nhốt ở đây vài ngày, cả người khó chịu quá, đi thôi, đi dạo với ông nội."
Ở Bách Vị Cư xa xôi, Diêm Đan Dương tự cho là đã nắm chắc phần thắng, hôm nay xử lý xong Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành, thị trường ở Thượng Nhiêu và Tân Hải sẽ rơi vào tay mình.
Ông ta còn nghĩ thầm, ngay cả khi Thiện Bản Thanh chết, có hai mỏ vàng này, cũng đủ để ông ta sung sướng hưởng vinh hoa phú quý cả nửa đời còn lại.
"Hội trưởng Thẩm, ông chủ Từ, mời ngồi." Thấy hai người bước vào, Diêm Đan Dương đứng dậy kéo ghế cho họ, ra dấu mời.
Hai người liếc nhìn nhau, tâm trạng đều hết sức lo lắng.
Nhìn cái bàn đây mâm cỗ ngon, khiến họ nhớ tới thời xưa tử tù trước giờ hành hình thường được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.
"Đừng ngẩn ra đó, ngồi xuống đi, hôm nay mời hai người tới không vì gì khác, chúng ta chỉ là bạn bè hội ngộ, tán gẫu, chỉ thế thôi." Diêm Đan Dương nói xong liền rót rượu cho hai người.
"Ha ha, ông Diêm, tôi... tôi bị viêm amidan nên gần đây không uống rượu được!" Từ Thiên Thành đứng dậy từ chối, vì trong mắt ông ta, chén rượu này chỉ sợ là chén rượu cuối cùng trong đời ông ta, nếu như trong đó có độc thì sao?
Tuy nhiên, thực ra là Từ Thiên Thành nghĩ nhiều quá rồi, Diêm Đan Dương muốn mạng của họ cũng chưa cần dùng thủ đoạn tồi tệ như vậy.
Ngược lại, Thẩm Ngạo cầm chén rượu uống cạn rồi nói với Diêm Đan Dương: "Ông Diêm, tôi xin uống cạn chén này trước."
"Bốp bốp bốp!" Diêm Đan Dương đặt chai rượu xuống, vỗ tay liên hì trưởng Thẩm quả nhiên có tửu lượng tốt, còn ông chủ Từ thì sao?"
Thẩm Ngạo dám uống thì ông ta cũng không còn gì phải sợ, liền ngửa đầu uống cạn luôn.
"Thế này mới đúng chứ, tôi đã nói hôm nay chỉ là bạn bè tụ tập tán gẫu, không cần căng thẳng thế." Diêm Đan Dương lại rót đầy chén cho hai người, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.
"Hai vị đừng căng thẳng quá. Tôi nghe nói gần đây hai vị làm ăn khá lên, nhờ theo một đứa nhóc nào đó nhỉ, tha lỗi cho tuổi già nên tôi không nhớ tên đứa nhóc đó.
Diêm Đan Dương ngồi vững rồi vớ lấy đũa ăn một miếng rồi nói.
Thấy dáng vẻ ẩn ý của Diêm Đan Dương, Từ Thiên Thành muốn tát ông ta hai cái tát thật mạnh.
Trước kia cứ nghĩ ông ta là kẻ ăn tươi nuốt sống, ít nói, nhưng hôm nay nhìn lại, đúng là nói nhiều lời vô nghĩa thật đấy.
"Tô Vũ!" Từ Thiên Thành nhướn mày nhắc nhở.
"Ð 8, đúng rồi, tôi nhớ ra là Tô Vũ rồi, thế nào, đi theo tên nhóc đó cũng không tệ lắm nhỉ? Chỉ tiếc là hơi đoản mệnh thôi. " Diêm Đan Dương ra vẻ như đã dự đoán trước.
"ÐÖ? Nghe giọng điệu của ông Diêm, có vẻ như đã biết trước điều gì đó nhỉ?" Thẩm Ngạo nói mà không chút dao động.
Bởi vì lúc này, trong mắt Diêm Đan Dương, hai người trước mặt chỉ như những con mồi bị ép dưới đất, giết lúc nào là tuỳ hứng của ông ta.
Vì thế, trước mặt những người như vậy, ông ta tất nhiên phải khoe khoang một phen, nói cho họ biết tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của mình, cảm giác đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay thực sự nên chia sẻ với người khác.
"Ha ha, các ông cũng chẳng phải người ngoài, nói cho các ông cũng được. Các ông trông cậy ở Tô Vũ phải không, chỉ có điều vận khí xui xẻo dẫn theo cô Thiện Vũ Băng bệnh hoạn ra biển gặp bão lớn, đổ lỗi cho ai được chứ? Tuy nhiên, bí mật nói cho các ông biết, ngay cả không gặp bão, họ cũng chắc chắn không thể còn sống quay trở về đâu." Diêm Đan Dương nói với vẻ rất tự mãn.
"Ông Diêm, ông to gan thật đấy. Ông biết cô Thiện cũng ở trên thuyền mà, nếu để Thiện lão tướng quân biết, ông ấy sẽ bỏ qua cho ông sao?" Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, dường như đang khiêu khích Diêm Đan Dương.
Diêm Đan Dương làm bộ sợ hãi, nhưng rồi lại cười lớn: "Ông ấy biết sao? À phải rồi, các ông có thể nói cho ông ấy, nhưng liệu ông ấy có tin lời các ông không? Cho dù tin, tôi nghĩ ông ấy cũng không nghe thấy nữa rồi, bây giờ tôi có thể nói ngay, tôi đúng là muốn bọn họ có đi mà không có về, các ông có thể làm gì được tôi?
Các ông cũng đừng hối hận, chỉ trách bản thân các ông là cỏ dại mọc đầu tường thôi."
Nói xong, Diêm Đan Dương đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nhìn hai người nói: "Thực ra tôi cũng không muốn làm gì các ông, nhưng các ông cũng biết, ở Thượng Nhiêu và Tân Hải, các ông có nền tảng quá vững chắc, nếu không được sự đồng ý của các ông, tôi sợ rằng khó mà đứng vững, vì vậy chỉ có thể nhờ các ông hợp tác thôi.
Đúng rồi, tôi biết các ông cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng hãy để dành lúc trên đường xuống suối vàng mà tán gẫu đi, như vậy sẽ không quá cô đơn."
Nói xong, Diêm Đan Dương cười lớn, trên mặt đầy vẻ tiểu nhân đắc chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.