Khuôn mặt Diêm Đan Dương lúc này càng thêm u ám, Tô Vũ cười nói với ông †a, chỉ vào điện thoại: "Ông Diêm, tôi nói chứ, ông to gan thật đấy. Dám nói những lời đó ra, không biết Thiện lão tướng quân nghe xong sẽ nghĩ thế nào?”
"Hừ, tôi không biết ông ấy sẽ nghĩ gì khi nghe thấy, nhưng tôi bi không bao giờ có cơ hội đưa bản ghi âm này cho cụ Thiện đâu." Nói rồi Diêm Đan Dương vớ lấy khẩu súng trong túi, họng súng đen ngòm chĩa vào trán Tô Vũ.
"Đưa điện thoại cho tao." Diêm Đan Dương trừng mắt nhìn Tô Vũ gần giọng.
"Ồ2 Nếu đưa điện thoại cho ông thì ông sẽ tha cho tôi à?" Tô Vũ không chút sợ hãi hỏi.
"Ha ha, mày nghĩ sao? Bây giờ tao giết c mày, điện thoại vẫn là của tao, bí mật sẽ không bao giờ bị lộ. Ngoài ra điều tao ghét nhất là vẻ mặt như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mày đấy." Nói rồi Diêm Đan Dương tiến lên hai bước, miệng súng lạnh buốt đã áp vào trán Tô Vũ.
"Thế nào, bây giờ chắc cảm thấy như cổ bị bóp, sinh tử nằm trong tay tao. phải không? Tao muốn mày nếm trải hết nỗi kinh hoàng của cái chết, kiếp sau sống cho tử tế vào đấy."
Tô Vũ lắc đầu ngao ngán: "Ông Diêm, ông biết điều gì quan trọng nhất với con người khi sống trên đời này không?”
"Sắp chết đến nơi rồi, mày còn giả bộ thành cao nhân đắc đạo à? Được, tao nói cho mày biết, con người sống trên đời, quan trọng nhất là quyền lực, tiền bạc, có được những thứ đó tức là sở hữu tất cả, đó là câu trả lời của tao." Diêm Đan Dương dụi mạnh súng vào trán Tô Vũ.
Nhưng bất ngờ thay, Tô Vũ không hề có vẻ căng thẳng như lúc sắp chết, thậm chí vẻ mặt rất bình tĩnh, khiến người ta sợ hãi vì sự bình tĩnh đó.
"Haha, ông Diêm, tôi cảm thấy, con người sống trên đời, quan trọng nhất là phải nhìn rõ bản thân, nhìn rõ người khác. Ông nên hiểu rõ mình đang đối mặt với ai, giống như bây giờ vậy." Nói rồi, Tô Vũ từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Đột nhiên "bốp" một tiếng, khẩu súng trong tay Diêm Đan Dương rơi xuống đất mà không hề có dấu hiệu báo trước, Diêm Đan Dương cũng vội vàng ôm tay lùi lại vài bước.
Hai người Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đứng bên cạnh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ban nãy còn nói chuyện bình thường mà? Sao lại thả súng xuống đất đột ngột vậy?
Phải biết rằng trong tình huống này, chưa nói đến võ công của Tô Vũ, chỉ riêng về mặt số người, khẩu súng là tài sản duy nhất của Diêm Đan Dương, giờ ném xuống thì chẳng khác nào tự biến mình thành con cá nằm trên thớt sao?
Không chỉ thế, lúc này Diêm Đan Dương dựa lưng vào tường, ôm tay, mồ hôi trên trán chảy dài xuống, giống như vừa trải qua chuyện khó tin, khiến ông ta cảm thấy sợ hãi và bất an phát ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì chỉ trong chốc lát vừa rồi, khi Tô Vũ nói những lời đó, ông ta chỉ cảm thấy khẩu súng trong tay dần nóng lên, cuối cùng như thể than hồng, không thể cầm được nữa.
Điều khiến ông ta càng thấy kỳ lạ hơn là trước khi ném súng đi, ông ta không thể bóp cò. Đúng lúc ông ta đang thắc mắc bối rối trong đầu, khẩu súng vừa rơi xuống
đất lại khiến ông ta sợ hãi đến mức suýt rớt cằm xuống đất.
Bởi vì khẩu súng đang bốc khói mỏng, sau đó thân súng kim loại dần chảy thành nước sắt.
Diêm Đan Dương nhìn Tô Vũ, nhất thời không nói nên lời, hay nói đúng hơn là tất cả điều này vượt ngoài phạm vi nhận thức của ông ta.
"Đây còn là người sao? Hắn làm thế nào?" Diêm Đan Dương thầm nghĩ.
Tô Vũ đút hai tay vào túi, nhìn Diêm Đan Dương cười quỷ quyệt: "Bây giờ biết đang đối mặt với ai chưa?”
Diêm Đan Dương nhìn bàn tay bị bỏng đỏ của mình, nếu không nhờ ông ta vội buông tay, có lẽ cả cánh tay đã bị nướng chín rồi. Lúc này, trong mắt Diêm Đan Dương, có lẽ chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả Tô Vũ, đó là "quái vật".
"Mày rốt cuộc là ai? Mày dùng yêu pháp gì vậy?" Diêm Đan Dương nhìn Tô Vũ, nghiến răng hỏi.
Yêu pháp ư? Điều Tô Vũ sử dụng không phải yêu pháp gì cả. Anh chỉ dùng linh lực tạo rung động cộng hưởng với khẩu súng, khiến nó nóng lên nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Nói đơn giản, cũng giống như nguyên lý hoạt động của lò vi sóng mà mọi người hay dùng.
"Đúng vậy, nếu ông đã muốn nói thì tôi cũng không có cách nào, nhưng nếu không nhờ yêu pháp đó, có lế tôi đã không thể quay trở lại từ con thuyền mà ông
đã động tay động chân vào rồi." Tô Vũ mỉm cười nói với Diêm Đan Dương.
"Hừ, hóa ra là mày đã biết từ trước con thuyền đó có vấn đề?" Diêm Đan Dương lúc này dù bất lực chống cự, nhưng vẫn còn chút cốt khí.
€ó lẽ trong lòng ông ta hiểu rõ, ngay cả bây giờ quỳ xuống van xin, Tô Vũ cũng không tha cho ông ta đâu.
Đây là hai hổ tranh nhau, hoặc mày chết hoặc tao chết.