"Vào đi." Tiêu Tuyết Ny nói mà không ngẩng đầu lên. Sau đó Điền Tư Manh đẩy cửa văn phòng, nhẹ nhàng bước vào.
"Bác sĩ Tiêu của chị, đang xem gì mà nghiêm túc thế?" Điền Tư Manh đến gần rồi hỏi.
Tiêu Tuyết Ny lúc này mới ngẩng đầu lên cười: "Chị Tư Manh tới rồi à, mau ngồi đi."
Tiêu Tuyết Ny mời Điền Tư Manh ngồi, rồi rót nước cho cô ta. Sau đó Điền Tư Manh đưa bệnh án trong tay cho Tiêu Tuyết Ny, lập tức làm ra vẻ lo lắng nói: 'Đây là hồ sơ bệnh án của em trai chị, bệnh viện đã xuất giấy báo nguy kịch, hiện tại em ấy phải dùng rất nhiều thuốc mỗi ngày để duy trì sự sống.
Em ấy thậm chí khóc lóc van xin bọn chị bỏ cuộc điều trị, để em ấy ra đi."
Khi nói đến đây, Điền Tư Manh cúi đầu xuống, dùng sức xoa xoa trán mình. Một bộ dạng lo lắng cô đơn.
Nhưng trên thực tế, Điền Tư Manh hoàn toàn không biết người đó trông như thế nào, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.
Rõ ràng Tiêu Tuyết Ny không biết tất cả những điều này, cô ấy vẫn ngây thơ an ủi Điền Tư Manh: "Chị Tư Manh, chị đừng lo lắng, chúng ta nên tin vào phép màu, em tin rằng tình yêu của chị dành cho em trai mình nhất định có thể tạo ra phép màu."
Điền Tư Manh gật đầu, sau đó Tiêu Tuyết Ny nghiêm túc xem bệnh án trong tay, trên thực tế không cần xem cô ấy cũng có thể biết tình trạng của Điền Tiểu Quân không mấy lạc quan.
Bệnh viện nhân dân thứ ba của Kim Lăng, đồng thời cũng là bệnh viện trực thuộc quân khu, một bệnh viện như vậy đã phát ra giấy báo tình trạng nguy kịch, điều này cho thấy bệnh tình đã trầm trọng, chỉ còn chờ chết mà thôi.
Đối với Điền Tư Manh, sự sống hay chết của người này đương nhiên không có mối liên hệ gì lớn với cô ta, mà đối với cô ta, người này chỉ là một viên đá, viên đá này có thể thăm dò được độ sâu cạn của Tô Vũ.
Bởi vì nếu nói Tô Vũ có thể chữa khỏi được căn bệnh được coi là nan y trên toàn thế giới, thì người này tuyệt đối có thể được gọi là nhân vật hàng đầu Hoa Hạ, thậm chí gọi là nhân vật hàng đầu thế giới cũng không quá đáng. Từ đó, một người như vậy có thể đứng vững tại Tân Hải, tin rằng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiêu Tuyết Ny không ngừng xem xét, lông mày càng lúc càng cau chặt, nhưng chỉ một lúc sau đã giãn ra, cười nói với Điền Tư Manh: "Chị Tư Manh, việc này em không có cách, nhưng em có thể giúp chị hỏi sư phụ, anh ấy là một bậc thánh nhân thông suốt cổ kim, có lế sẽ có cách giải quyết
Tuy Tiêu Tuyết Ny nói rằng cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào Tô Vũ, nhưng lời nói không thể quá vẹn toàn, nếu không giúp được hoặc Tô Vũ tạm thời không muốn giúp, thì thật sự rất khó xử.
Nhưng thực ra khả năng Tô Vũ không giúp đỡ không cao lắm, bởi vì nếu Tô Vũ không giúp, Tiêu Tuyết Ny cũng có cách để khiến anh giúp đỡ.
Vì nếu sư phụ không đồng ý thì còn có sư nương mà?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cô ấy tin rằng với tấm lòng nhân hậu của Mã Hiểu Lộ, khi nghe chuyện này chắc chắn sẽ động lòng thương. Lúc đó nhờ vào sự nghe lời tuyệt đối của Tô Vũ đối với Mã Hiểu Lộ, chỉ cần Mã Hiểu Lộ mở miệng, Tô Vũ nhất định sẽ không dám nói một câu "không".
Đây chính là đạo cao một thước ma cao một trượng, Tiêu Tuyết Ny tự có cách riêng của mình.
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon thế này?" Lúc. chuẩn bị ăn bữa tối, Tô Vũ phát hiện hôm nay có rất nhiều thức ăn, cảm giác như là đang ăn Tết vậy.
Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Hôm nay Tuyết Ny sẽ đến, vừa mới khỏi bệnh nặng, chắc chắn phải ăn mừng một chút chứ."
Tô Vũ lập tức toát mồ hôi, cô ấy cũng tính là vừa khỏi bệnh nặng sao? Nếu là trước đây thì căn bản không cần nhập viện, nghỉ ngơi tốt vài ngày là sẽ không sao rồi.
Nghĩ lại lúc mình từ cơn bão trở về, dường như cũng không được long trọng như vậy, đúng là đối xử khác biệt mà.
"Sư phụ, sư nương, tôi đến rồi." Có vẻ rất đúng giờ, lúc sắp ăn cơm thì Tiêu Tuyết Ny vừa đến.
"Cơ thể đã khá hơn chưa?" Mã Hiểu Lộ cười chạy ra cửa đón Tiêu Tuyết Ny. Thực ra nhìn hai người này trông giống như chị em cùng tuổi vậy, căn bản không có sự chênh lệch bối phận, Tiêu Tuyết Ny cười hì hì, vừa thay giày vừa nói:
"Không sao rồi."
Tô Vũ đứng bên cạnh mím môi than phiền: "Cô đến thăm sư phụ mà cũng không thấy mang theo chút hoa quả gì, tấm lòng tốt của cô đâu?”
Mã Hiểu Lộ vừa định mắng Tô Vũ vài câu, nhưng Tiêu Tuyết Ny lại nhảy chạy qua, đưa tập hồ sơ bệnh án trong tay cho Tô Vũ nói: "Hoa quả thì không có, nhưng lại có một món quà như thế này."
Tô Vũ nhướng mày nhận lấy hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tiêu Tuyết Ny ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ nói: "Nhìn qua không phải sẽ biết sao.
Tô Vũ gật đầu, bắt đầu lật xem. Một lúc sau Tô Vũ nói: "Đây là bệnh nhân của cô à?"
Tiêu Tuyết Ny gật đầu đáp: "Đúng vậy, sư phụ có cách nào không?”
Tô Vũ tiện tay để tập hồ sơ bệnh án lên bàn trà, đứng dậy nói: "Nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Không phải vì Tô Vũ không có cách, mà là thế giới này có quy luật của nó, mỗi người đều có nơi cuối cùng để về.
Nếu như bất kỳ bệnh tật nào cũng có thể giải quyết, vậy thì sẽ phá vỡ định luật sinh lão bệnh tử.