Truyền Nhân Thần Y

Chương 783: Chính vì cái này




Khi nói đến đây, Mạnh Đông Dương nhẹ nhàng vén áo mình lên, trên bụng có một đốm đen to bằng nắm tay, mờ mờ có thể thấy dấu hiệu hoại tử.
Tô Vũ cũng nhíu mày, anh tuyệt đối không ngờ, trên người chàng trai trẻ này lại mọc ra thi ban, đây là thi ban chỉ xuất hiện trên người chết. Chẳng lẽ người này đã chết rồi, hoặc là trúng thi độc.
"Chính vì cái này, nên cậu mới muốn tiền đến vậy?" Tô Vũ nhìn xong rồi lên tiếng hỏi.
Mạnh Đông Dương buông áo mình xuống cười nói: "Không phải, cái mạng hèn này thì có đáng gì, tôi cần tiền dùng cho việc khác. Tôi cho anh xem những thứ này không phải muốn được anh thương hại. Mấy viên ngọc còn lại mà anh muốn, tôi biết ở đâu, nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh lấy ra, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện."
Tô Vũ sửng sốt, một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, từ ánh mắt của anh ta Tô Vũ nhìn thấy cảm giác coi nhẹ sống chết, hoặc nói trong lòng cậu nhóc này, còn có thứ quan trọng hơn sinh mạng của mình.
"Nói thử xem." Tô Vũ khoanh tay trước ngực nhìn Mạnh Đông Dương nói.
Chỉ thấy Mạnh Đông Dương do dự một chút rồi nói: "Anh cũng thấy rồi, tôi có một em gái, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nhà còn có một bà nội bệnh nặng, tôi chỉ có một điều kiện. Tôi giúp anh lấy thứ anh muốn, nhưng anh phải hứa với tôi chữa khỏi bệnh cho bà nội tôi, còn phải chăm sóc em gái tôi lớn lên, tôi biết có lẽ điều kiện của tôi hơi quá đáng, nhưng tôi tin chắc hẳn tôi không tìm nhầm người."
Tô Vũ suy nghĩ rồi đáp: "Cậu muốn tiền, không phải vì bản thân cậu, mà vì bà nội và em gái cậu đúng không? Vậy cậu thì sao?"
Ý bên ngoài của lời này của Tô Vũ là đang nói, bản thân anh ta bây giờ như Bồ Tát bùn qua sông bản thân còn khó bảo toàn, lại còn rảnh rang để ý người khác.
"Anh cũng có thể hiểu vậy, nếu anh thấy không quá đáng thì chúng ta giao dịch nhé. Còn tôi, anh không cần lo." Mạnh Đông Dương thẳng thắn nói ra tâm tư của mình.
Anh ta biết mình e là đã hết thuốc chữa rồi, nên anh ta muốn trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình, sắp xếp tốt co người nhà, rồi ra đi không chút vướng bận.
Nói thật, giây phút này, Tô Vũ bội phục chàng trai trước mặt, e là rất nhiều người cũng không có dũng cảm như anh ta.
"Cậu trúng thi độc, nếu không chữa, cậu sẽ chết, cậu biết chứ?" Câu này của Tô Vũ khiến Mạnh Đông Dương sửng sốt, điều anh ta không ngờ là, Tô Vũ chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra anh ta trúng thi độc.
"Tôi đã nói rồi, anh không cần lo cho tôi. Anh chỉ cần suy nghĩ có đồng ý điều kiện của tôi không là được." Mạnh Đông Dương hít sâu một hơi rồi đáp.
Tô Vũ mỉm cười, sau đó nhíu mày nói: "Giờ tôi rất tò mò, cái mộ nương nương mà cậu nói, rốt cuộc có gì kỳ quái? Nếu tôi đoán không sai, thi độc trên người cậu hẳn có liên quan đến nó đúng không?"
"Rốt cuộc anh là người thế nào? Tôi cần nhắc nhở anh, đừng có ý đồ với nó, nếu không anh gánh không nổi hậu quả đâu." Mạnh Đông Dương tuyệt đối không phải đe dọa suông, bởi lúc đó khi vào cổ mộ đã gặp vấn đề lớn.
Sau đó thông qua xem ghi chép trên sách cổ, anh ta mới phát hiện, nơi đó người thường không thể động vào, là một bảo địa phong thủy tuyệt đỉnh.
Mà lúc này, Mạnh Đông Dương cho rằng, sở dĩ Tô Vũ đi theo anh ta chính là nhìn ra lai lịch mấy viên ngọc trên tay anh ta, rồi cho rằng trên tay anh ta còn có đồ khác, hoặc là muốn anh ta dẫn Tô Vũ đi đào mộ.
Nếu không người bình thường sao có thể tùy tiện ra giá hai triệu mua mấy viên đá chẳng đáng chú ý này?
"Hậu quả? Tôi muốn nghe xem, rốt cuộc có hậu quả gì?" Tô Vũ hứng thú nhướn mày nhìn Mạnh Đông Dương hỏi.
"Phong thủy, có huyệt mộ sau khi hạ táng trải qua năm tháng, sớm đã trở thành một phần phong thủy của địa phương, nếu không tìm đúng vị trí thích hợp để vào huyệt mộ, sẽ mang đến tai họa chết người. Thậm chí nếu xử lý không đúng, còn sẽ liên lụy nhiều người vô tội, anh hiểu tôi đang nói gì không?"
Mạnh Đông Dương đang cố gắng nói thẳng với anh, đừng có ý đồ với ngôi mộ đó, nếu không không chỉ mạng nhỏ của anh không giữ nổi, mà còn khiến dân làng gần mộ nương nương cũng bị vạ lây.
"Cậu hiểu phong thủy à?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, tôi đã nói đồ anh muốn tôi sẽ tìm cách lấy cho anh, nhưng điều kiện của tôi anh cũng phải đồng ý. Tôi có thể tặng anh con kỳ lân máu trấn tà kia." Mạnh Đông Dương một lần nữa nêu rõ lập trường của mình.
"Điều kiện của cậu, tôi có thể đồng ý, nhưng cậu cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Tô Vũ nói xong, Mạnh Đông Dương hơi nhíu mày: "Điều kiện gì?"
"Rất đơn giản, mấy viên ngọc còn lại tôi có thể không cần, nhưng tôi cần cậu sống."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.