Truyền Nhân Thần Y

Chương 851: Nguyên do




Mạnh Đông Dương đá một hơi rồi vẫn chưa cảm thấy nguôi giận. Anh ta gồng lên bẻ gãy một sừng của nai con hút máu rồi mới chịu dừng tay.
“Có cần phải vậy không hả?” Tô Vũ cười lắc đầu.
“Anh không hiểu, tôi đây là có thù báo thù.” Dứt lời, Mạnh Đông Dương vác một sừng lên vai đi trước dẫn đường.
Hai người đi xuống núi, đi tới giữa sườn núi thì thấy Hứa Minh Huy dẫn người đi lên núi, ánh sáng đèn pin chợt lóe từ dưới chân núi.
Mạnh Đông Dương muốn chạy về phía đám người Hứa Minh Huy, nhưng bị Tô Vũ kéo lại. Bởi vì giờ đám người Hứa Minh Huy chưa rõ tình huống trên núi, cho nên đám người Hứa Minh Huy đang trong trạng thái tập trung cao độ, có khi súng đã lên nòng lên hết.
Nếu Mạnh Đông Dương lỗ mãng lao qua, lỡ người nào sơ ý bắn súng thì biết làm sao?
“Hứa cục trưởng, là Hứa cục trưởng hả?” Tô Vũ đứng thẳng người hô lên. Không bao lâu sau, Hứa Minh Huy thở phì phò cầm đèn pin chạy tới.
Sau khi thấy Tô Vũ, anh ta chỉnh sửa chiếc mũ trên đầu mình, thở ra vài hơi rồi nói: “Anh Tô không sao là tốt quá rồi. Rốt cuộc trên núi đã xảy ra chuyện gì vậy? Đám anh em chúng tôi đang ngồi trong sân thì chợt thấy mặt đất rung chuyển, ngói nhà lão thôn trưởng rơi xuống mặt đất. Tôi đoán là trên núi xảy ra chuyện, gọi điện thoại mãi mà không có ai nghe. Tôi sốt ruột muốn chết vậy. đấy!"
Mạnh Đông Dương vỗ vỗ ngực mình, nói: “Chúng tôi ở hiền gặp lành, dù trời có sập xuống thì chúng tôi cũng sẽ không sao.”
Tô Vũ cười cười, nói với Hứa Minh Huy: “Yên tâm đi, không sao nữa rồi, trong núi thật sự có một ngôi mộ cổ, sau khi bị chúng tôi phát hiện thì bị sụp xuống, bên trong có một số đồ vật kỳ lạ, chúng tôi không biết là gì, nhưng có thể khẳng định không phải là quỷ quái, mọi người có thể yên tâm.”
Hứa Minh Huy gật đầu, Tô Vũ nói không sao, bản thân anh ta dẫn người đi lên một lúc lâu cũng không thấy có thứ gì đáng nghỉ ngờ.
Vì đa số nai con hút máu yên lặng vĩnh viễn kia đều tập trung xung quanh cây huyết rồng, nên không phát hiện thứ gì ở đây cũng là chuyện bình thường.
“Được rồi, chúng ta đi về trước, ngày mai tôi sẽ dẫn người Lần này Hứa Minh Huy dẫn người lên núi là vì cứu người. Bây giờ hai người Tô Vũ không sao nữa rồi, Hứa Minh Huy tất nhiên là không muốn cành mẹ đẻ cành con.
Ngày mai dẫn người lên núi điều tra mọi thứ cũng không muộn.
Sau khi trở về, hai vợ chồng lão thôn trưởng cùng ngồi trong sân, có thể thấy là bọn họ đang lo lắng, rốt cuộc thì xảy ra động tĩnh lớn lắm, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ây da, hai đứa nhỏ bình an trở lại rồi, thật sự là cảm ơn trời đất! Bà mau đi lấy hai quả trứng cho hai đứa nhỏ đi!” Lão thôn trưởng quay sang nói với vợ mình.
Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nghe vậy thì quay người đi vào trong phòng bếp. Phải biết rằng hai người Mạnh Đông Dương và Tô Vũ ăn xong cơm trưa là đi lên núi, trong lúc ở trên núi không uống một giọt nước nào, còn trải qua một trận tai nạn nữa...
Tô Vũ cảm thấy bình thường. Còn Mạnh Đông Dương thì thật sự là có một chút hết sức lực, nói cho cùng thì anh ta mới vừa khỏe lại không lâu.
Anh ta vừa mới ngồi xuống, không kịp hỏi Hứa Minh Huy một điếu thuốc, vội vàng cầm chai rượu trắng trên bàn uống một ngụm to, sau đó lấy đậu phộng trên bàn ăn.
Lão thôn trưởng nhanh tay dời ghế: “Cậu Tô mau ngồi nghỉ một lát đi.”
Một lát sau, vợ thôn trưởng bưng hai bát trứng nóng hổi, mỗi bát có năm quả trứng gà và một ít hèm rượu, mùi rất thơm, ngửi là muốn ăn.
Mạnh Đông Dương bưng bát ăn ngấu nghiến, mặc kệ nóng hay không nóng.
Đến khi anh ta ăn xong ợ hơi một cái, thấy Tô Vũ còn chưa động đến bát trứng thì hỏi: “Anh không đói bụng hả?”
Tô Vũ cười đẩy bát của mình cho anh ta: “Ăn đi.”
Mạnh Đông Dương liếm liếm môi: “Tôi ăn không hết, có lẽ là không còn đói nữa. Để tôi làm người tốt một lần, ăn giúp anh ba quả trứng, còn hai trứng anh tự mình giải quyết đi.”
Sau một lúc ăn ngấu nghiến nữa, Mạnh Đông Dương xoa xoa bụng mình, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
“Hai anh nói cho chúng tôi nghe xem hai anh đã gặp chuyện gì trên núi?” Lúc này, Hứa Minh Huy chủ động lấy một điếu thuốc đưa cho Mạnh Đông Dương.
Nhắc đến chuyện trên núi, mọi người trong sân đều rất tò mò. Nhưng vì lúc nãy hai người đang ăn nên không có cơ hội hỏi thăm.
“Hy, là anh Tô muốn tìm thứ gì đó, nghe nói là ở trong mộ nương nương. Phải rồi, anh tìm được chưa?” Nói đến đây, Mạnh Đông Dương quay đầu nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ nhún vai nói: “Có thể nhặt một cái mạng là tốt lắm rồi, làm sao dám lấy đồ vật nữa?”
Mạnh Đông Dương gật gật đầu, sau đó kể lại những chuyện xảy ra trên núi mà anh ta biết.
“Vậy là cái thứ làm người ta bị thương ở trên núi không phải là quỷ, mà là nai con gì gì đó đúng không?”
Lão thôn trưởng gỡ mũ trên đầu mình xuống, gãi đầu hỏi.
“Đúng vậy, là nai con hút máu, tôi có bẻ một sừng của nó nữa nè, đây chính là chiến lợi phẩm!” Mạnh Đông Dương chỉ cái sừng trong góc sân, rất là tự hào mà khoe khoang với mọi người.
“Hóa ra là cái thứ này đang gây chuyện. Nhưng vì sao chúng nó đột nhiên đứng yên hết vậy?” Hứa Minh Huy khó hiểu.
“Chúng tôi làm sao mà biết được, ngày mai các anh tự mình lên núi điều tra đi” Mạnh Đông Dương uống một ngụm rượu rồi nói.
'Tô Vũ cảm thấy vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Mạnh Đông Dương. Bởi vì không giải thích rõ ràng, cho nên Hứa Minh Huy cũng sẽ không điều tra rõ ràng được. Chỉ là sự kiện Tây Sơn thôn Tháp Loan xem như là giải quyết xong rồi, một phần công lao này đủ để Hứa Minh Huy đứng vững tại Yến Kinh.
Có điều, Tô Vũ tin rằng chuyên gia Hoa Hạ có lẽ sẽ biết chuyện đám nai con hút máu là sao.
Nhưng mà mọi thứ đều không thể phục chế, bởi vì cây huyết rồng đã không còn tồn tại, tính cả vị nương nương cùng tồn tại với nó cũng tan thành bụi bậm. Đến cuối cùng, chắc cũng chỉ có Tô Vũ biết bà ta tên là Liễu Mị.
Còn về chuyện xưa của bà ta, Tô Vũ quyết định giấu sâu trong lòng, không nói với bất cứ người nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.