“Em biết ra đơn thuốc trung y phức tạp như thế khi nào vậy? Không phải là đơn thuốc tây y hay sao?”
Trong văn phòng Tiêu Tuyết Ni, Mã Hiểu Lộ cực kì ngạc nhiên khi cầm một đơn thuốc, bởi vì cô gần như không biết tất cả các loại thuốc trên đơn thuốc.
Lúc Tiêu Tuyết Ni định giải thích thì cửa văn phòng bị mở ra.
Tô Vũ bước vào, thấy Tiêu Tuyết Ni nhíu mày liền biết rằng Tiêu Tuyết Ni đang lo lắng chuyện của Mạnh Đông Dương.
“Sao rồi? Dường như là em có chút khó xử?” Tô Vũ nhận đơn thuốc từ trong tay Mã Hiểu Lộ.
“Đúng vậy! Trước đây em phải tốn biết bao công sức, dùng hết mọi cách có thể, mới có được một chút hiệu quả. Nhưng mà mới có vài ngày thôi, anh ta lại làm cho bệnh trở nặng, trên người còn có ngoại thương nữa, em còn tưởng anh †a lên chiến trường nữa cơ đấy.” Tiêu Tuyết Ni lắc đầu tỏ vẻ không hiểu Mạnh Đông Dương.
“Anh ta lên núi. Đơn thuốc này không dùng được nữa, bởi vì không có tác dụng gì nhiều so với tình huống hiện tại của anh ta. Thêm cái này, rồi thêm thương thuật, hạt sen, địa hoàng, đại hồi, phỉ thúy hoa, chắc là sẽ có hiệu quả khá tốt.” Tô Vũ đưa một khối nhỏ Huyết Linh Kiệt cho Tiêu Tuyết Ni rồi nói.
Tiêu Tuyết Ni cầm lên nhìn thử, dùng mũi ngửi thử, hỏi: “Đây là gì vậy? Mùi là lạ làm sao đấy? Có chút giống xạ hương, nhưng lại không giống lắm.”
“Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời anh là được. À phải rồi, đây là lượng dùng cho mười lần, nhớ nha.”
Tuy rằng dùng Huyết Linh Kiệt lên người Mạnh Đông Dương, ít nhiều gì cũng sẽ có chút lãng phí, bởi vì Huyết Linh Kiệt chuyên trị thần nguyên bị hao tổn, Đỉnh Đỉnh cơ bản là không có thần nguyên, cho nên mới có chút lãng phí.
Nhưng nói sao thì Huyết Linh Kiệt cũng có tác dụng không thể thay thế với việc dấn cơ, thêm vào đơn thuốc sẽ làm tăng dược liệu, khơi thông kinh lạc, cực kì có lợi cho Mạnh Đông Dương.
'Trưa hôm sau, Tô Vũ mời khách ở Ngự Thiện Cung, gồm có đám người Dạ Oanh, Mạnh Đông Dương và một người mù.
Người mù cùng những người còn lại trò chuyện vui vẻ, chỉ là không thèm để ý đến Mạnh Đông Dương, bởi vì ông ta cảm thấy một tên nhóc như Mạnh Đông Dương sẽ chẳng có thành tựu gì lớn.
Mạnh Đông Dương không quan tâm cho lắm, trò chuyện vài câu với Địa Lý Bính, thỉnh thoảng ăn vài hạt đậu phộng.
Lúc này, Tô Vũ đi vào, nói với mọi người: “Chào mọi người. Trước nhất là vô cùng cảm ơn mọi người đã tranh thủ thời gian đến đây. Mọi người cũng biết tôi không phải là người thích nhiều lời, tôi đây nói thẳng luôn. Tôi giới thiệu cho mọi người một người, đây là Mạnh Đông Dương, là người chỉ huy quan trọng trong chuyến đi biên thận của chúng ta.”
Nghe lời giới thiệu của Tô Vũ, mọi người ở đây đều rất sốc, khi nào đến lượt một thằng nhóc trở thành chỉ huy?
Nhất là với người mù, ông ta cảm thấy Mạnh Đông Dương ngay cả lông cũng chưa mọc xong, thì sao có thể làm chỉ huy?
“Ơ kìa, cậu Tô, cậu có nhầm gì hay không? Tôi rất nghi ngờ thằng nhãi kia đi cửa sau, cái mặt của cậu ta thích hợp với việc tán gái trong trường học, còn cái hoạt động sơ hở là mất mạng của chúng ta, cậu ta đi theo chỉ là gánh nặng thôi.”
Người mù nghĩ sao nói vậy, bởi vì việc chỉ huy vốn dĩ là của ông ta, bây giờ bỗng nhiên có một thằng nhãi ranh từ trên trời rơi xuống...
Những người còn lại tuy rằng không nói gì, chủ yếu vẫn là vì giữ mặt mũi cho. mọi người, nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn có cùng suy nghĩ với người mù.
Trước đó Tô Vũ đã nói rồi, nhất định phải bảo đảm tuyệt đối cho hành động sắp tới. Tô Vũ đã nói vậy, nghĩa là sẽ không dẫn theo người vô dụng, bởi vì khi ấy bọn họ sẽ không rảnh lo lắng cho người vô dụng.
Nghe thấy người mù mỉa mai mình, Mạnh Đông Dương dường như là nổi giận, đập mạnh xuống bàn một cái, chỉ là khi đứng dậy lại không biết phải nói gì. Bởi vì cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa biết Tô Vũ muốn anh ta đi làm gì, chỉ là nghe loáng thoáng muốn đi biên thận gì đó.
“À phải rồi, anh Tô, chúng ta sắp đi đâu, làm gì vậy?”
'Vừa nghe Mạnh Đông Dương lên tiếng, người mù liền nở nụ cười: “Nhãi ranh, đừng ở đây gây trò cười nữa, ngay cả làm gì cũng không biết... Không phải tôi hù dọa cậu chứ đám người ở đây ai cũng sống trong cảnh mũi đao liếm máu, chúng tôi toàn chơi trò chơi chết người, cậu vẫn nên đi tiệm nét chơi gam đi.”
“," Mạnh Đông Dương nổi giận lắm rồi, người mù châm chọc anh ta đủ kiểu, anh ta sắp không nhịn được mà ra tay với người mù.
Tô Vũ thấy vậy thì cười cười, nói với Dạ Oanh: “Nói đơn giản cho anh ta biết về chuyện chúng ta sắp làm đi.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.
Nghe vậy, Dạ Oanh sửng sốt, liếm liếm môi. Cô định hỏi là có nên nói hay không, trong khi chuyện này càng ít người biết càng tốt. Có điều, nghĩ đến Tô Vũ làm chuyện gì cũng có lý do của anh, lần này anh dẫn theo thẳng nhãi kia, nghĩa là thằng nhãi kia có chỗ nào đó hơn người, có tác dụng lớn trong chuyến đi lần này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Vậy nên, Dạ Oanh kể lại đại khái mục đích chuyến đi và bọn họ phải làm gì cho Mạnh Đông Dương nghe.
Sau khi nghe xong, Mạnh Đông Dương lập tức hiểu ra. Hóa ra Tô Vũ bảo anh †a đi trộm mộ. Có điều, anh ta tin chắc rằng mục đích của Tô Vũ không phải là tiền. Bởi vì lần trước ở Tây Sơn có rất nhiều vàng bạc châu báo, Tô Vũ đều coi như không thấy.
“Bây giờ biết tôi muốn anh làm gì chưa?” Dạ Oanh nói xong, Tô Vũ hỏi Mạnh Đông Dương.
Mạnh Đông Dương ngồi xuống, bắt chéo chân, đáp: “Biết rồi, đáng lẽ là anh nên nói trước cho tôi biết.”
“Dạ Oanh vừa mới nói đại khái tình huống bên kia, cậu thử nói xem lý do xảy ra cái loại tình huống kia đi.” Tô Vũ muốn Mạnh Đông Dương giải thích, nhân tiện nói cho mọi người ở đây là Mạnh Đông Dương không phải đồ vô dụng.
Mạnh Đông Dương nghĩ nghí anh lạc đường trong mộ hả?”
hỏi Địa Lý Bính bên cạnh mình: “Khi ấy các.
Địa Lý Bính gật đầu đáp: “Đúng vậy, khi ấy chúng tôi phải đi lòng vòng rất lâu trong mộ mới có thể ra ngoài. Tới sau này suy nghĩ lại, tôi cảm thấy rất có thể là trong mộ có thứ gì đó gây ra ảo giác.”
Mạnh Đông Dương gật đầu, trả lời: “Tôi không biết có phải là có thứ gì đó gây ảo giác hay không. Có điều, ngay cả tay già đời như các anh cũng bị lạc đường trong mộ, chứng tỏ ngôi mộ kia không hề đơn giản. Bởi vì tôi chưa đi tới chỗ nhìn, cho nên không dám kết luận lung tung, chờ thêm thời gian nữa chúng †a cùng đi rồi nói sau.”