Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể
nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô.
Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân
rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động.
Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại
một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của
người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô.
”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn
chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ.
Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
”Niệm Niệm, sao con còn ở trên giường hả?” Trong lúc Sở
Niệm ngẩn người, bà nội từ từ bay đến bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cháu
gái của mình đang sợ hết hồn.
”Bà nội! Ngài không thể hù dọa cháu gái của ngài chứ!” Sở Niệm nhìn bà nội ngồi ở trên hồ lô, oán giận đấm
xuống giường bày tỏ kháng nghị.
Bà nội lại không cho là đúng, cũng mặc kệ cháu gái mình, tiện tay ném một cái đồng hồ báo thức lên giường Sở Niệm.
”Con còn không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ nữa! Con phải biết ông
chủ Tôn muốn con đúng mười giờ đến trước cửa công ty của ông ta, nếu con đến muộn một phút, vụ giao dịch kia sẽ mất đấy.”
”Con xin bà đó, con đã sớm đặt đồng hồ báo thức là chín giờ rồi, sao có thể trễ ạ.”
”Con xem lại cho bà rồi hãy nói.”
Sở Niệm bất mãn cong cong môi, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, sau đó, cả người hóa đá trong nháy mắt......
Chín giờ bốn mươi phút, đúng vậy! Chính là kim ngắn chỉ số chín, kim dài chỉ số tám, không nhiều, không ít, chín giờ bốn mươi phút!
”Làm sao có thể, làm sao có thể!” Sở Niệm kêu rên, hô to.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua trở về chắc chắn đã đặt báo thức đúng chín giờ
sáng rồi mới ngủ mà, làm sao nó có thể không kêu
chứ!-;’’;ll;;;e;;;q’’’’uyyd’’’ô..,,..nnnn,...-=- Nhớ tới bản mặt keo
kiệt của ông chủ Tôn, nhớ tới một triệu tệ sắp đến tay lại rất có thể
hóa thành bọt nước, Sở Niệm lại càng rên dài, càng lúc càng không tiết
chế.
Lật tay tiếp được gối đầu bà nội ném thẳng đến, Sở Niệm cũng mặc kệ mộng gì, người đàn ông nào, nhanh chóng rời giường chạy vội vào
phòng vệ sinh.
Rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, trang điểm,
người bình thường mất đến một giờ cũng chưa thể hoàn thành, vậy mà Sở
Niệm chỉ dùng mười phút! Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói với bà nội
đang nhìn chằm chằm mình: “Bà nội, vì không để cho hương nhang châu Úc
nhập khẩu của ngài trở thành không khí, cháu gái quyết định dùng Thuẫn
pháp (phép chắn), ngài không ngại chứ?”
Bà nội nhướn mày, Thuẫn
pháp luôn là pháp thuật mà nhà họ Sở cấm dùng vào ban ngày. Dù sao thì
tự nhiên xuất hiện một người, đến chỗ nào cũng sẽ gây ra khủng hoảng.
Nhưng vào lúc nơi nơi đều kẹt xe này, suy nghĩ đến bản thân vẫn luôn nhớ đến hương nhang châu Úc, bà nội cũng mặc kệ quy củ tổ tông gì đó, gật
đầu ngầm cho phép.
Sở Niệm thấy thế, cúi đầu cười như tên trộm, từ trong túi lấy ra một tấm bùa chú, miệng niệm vài tiếng, liền nhắm mắt, biến mất.
Mộ Thành, cao ốc Hoành Thu.
Sở Niệm không rảnh chú ý đến người bên cạnh kinh hô, nhìn đồng hồ điện tử trên nóc cao ốc, vỗ tay phát ra tiếng.
”Good, thời gian vừa vặn.” Khinh bỉ liếc nhìn ông chủ Tôn đứng cách đó không xa, cô liền đẩy cửa, đi vào cao ốc, vào thang máy.
Chỉ là, khi thang máy dừng ở tầng 14 thì cửa lại không mở.
^ll.,&Q,,..D....