Chương 176
KHÔNG PHẢI Ý NÀY
~~editor Meo_mup ~~
Cẩm Mặc vẫn bộ dáng như cũ, trên dưới đánh giá Sở Niệm một phen rồi cười với cô: “Chị dâu, không có việc gì là tốt rồi.”
Có chút thẹn thùng sờ sờ mũi, Sở Niệm nhìn về phía Hoa Lệ mặt đầm đìa nước mắt. Tiến tới một bước, cầm tay nhỏ của cô nàng lên, Sở Niệm nói: “Hoa Lệ, không phải chị không có việc gì sao? Em đừng khóc mà, làm chị cũng không biết phải nói sao với em.”
“Chị dâu à, lần này chị không chịu nghe lời, lỡ xảy ra chuyện gì, anh trai em biết phải làm sao đây!”
Hoa Lệ hít hít cái mũi, ra vẻ tức giận chu môi. “Chị cũng không biết ba ngày nay anh em như thế nào chịu đựng đâu, Hoa Lệ biết chị lo lắng cho bạn bè, nhưng mà cả nhà em cũng lo cho chị lắm.”
“Hoa Lệ, không được làm loạn.” Dù biết Hoa Lệ nói vậy là lo lắng cho Sở Niệm, nhưng Thương Sùng vẫn không cho phép bất cứ ai trách cứ cô.
Hoa Lệ càng ủy khuất, nước mắt cứ như ngọc trai rơi, từng giọt từng giọt rơi không ngừng.
Sở Niệm trong lòng tê rần, đưa tay ôm Hoa Lệ. Dữ tợn liếc Thương Sùng một cái, cô nhẹ giọng an ủi Hoa Lệ.
“Hoa Lệ nói không sai, là chị hồ nháo quá, chị biết mọi người lo lắng cho chị, ta đảm bảo sau này sẽ không làm vậy nữa, được không?”
Hoa Lệ nức nở, cắn chặt môi dưới, không hé răng.
“Nếu không thì vầy, chị dâu mời mấy người đi ăn cơm, coi như chuộc tội, được không nào?”
“Vậy, vậy Hoa Lệ muốn ăn cá.”
“… vậy nha, Hoa Lệ nói ăn gì, chúng ta ăn cái đó.”
Lấy khăn giáy trong túi ra, Sở Niệm cẩn thận lau nước mắt cho Hoa Lệ, “Chỉ cần Hoa Lệ vui vẻ, muốn chị dâu làm sao thì làm, được chưa?”
“Thật không?”
“Đương nhiên là sự thật.”
Từ nhỏ tới lớn, trừ Nhạc Du ra, Sở Niệm vẫn là lần đầu tiên gặp người bởi vì lo lắng cho mình mà khóc thút thít.
Đừng nói là bây giờ đưa cô nàng đi ăn cá, cho dù Hoa Lệ đòi cô ăn cá cùng trong một tháng, Sở Niệm đều sẽ không cần suy nghĩ là đồng ý.
Hoa Lệ đứng yên mắt lấp lánh, lặng lẽ nhìn Thương Sùng bên cạnh: “Anh à, Hoa Lệ muốn chị dâu ở bên anh suốt ba ngày nha? Coi như hồi báo ba ngày nay anh bên chị ấy không rời.”
Đúng là Hoa Lệ thông minh hiểu ý mình muốn gì! ~~editor Meo_mup ~~
Khác với vẻ mặt xuân phong đắc ý của Thương Sùng, Sở Niệm đứng trước mặt Hoa Lệ, miễn cưỡng ôm tâm lý cầu may, chớp chớp mắt nhìn Hoa Lệ.
“Hoa Lệ à… ngoại trừ việc này, còn có lựa chọn khác không? Em, em cũng biết chị với anh em là yêu đương đó mà, luôn ở bên nhau, sẽ bị đàm tiếu đó.”
“Nhưng mà chị dâu mai mốt cũng gả cho anh em mà, người ta nói cái gì thì kệ người ta chứ?”
“Hoa Lệ à, dù sao đây cũng là Trung Quốc mà, tư tưởng không có cởi mở như nước ngoài đâu. Chị vẫn còn đi học, mà luôn ở nhà hai người sẽ không có tiện đâu.”
Sở Niệm còn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thương Sùng đang cười, hy vọng hắn sẽ nhanh nhanh khuyên Hoa Lệ hộ.
Thương Sùng nhướng mày, trước mắt Sở Niệm quay đầu đi chỗ khác.
Xem như anh lợi hại!
“Chị dâu, chẳng lẽ chị không muốn ở cùng anh hai sao?” Hoa Lệ khó hiểu, nhíu mày hỏi. “TV chẳng phải nói là hai người yêu nhau sẽ luôn muốn ở cùng đối phương sao? Chẳng lẽ chị không yêu anh hai em?”
“Chị, chị không có ý này mà.”
“Chứ làm sao?”
Hoa Lệ suy nghĩ về tình yêu thật đơn thuần, cô cảm thấy hai người yêu nhau ở bên nhau, cùng với ba cái râu ria thì có quan hệ gì chứ? ~~editor Meo_mup ~~
Bị Hoa Lệ truy hỏi, Sở Niệm thật đúng không biết nói như thế nào cho cô nàng hiểu. Nếu chỉ có hai người với nhau thì cô chắc chắn sẽ giải thích cho Hoa Lệ không chút do dự. Nhưng mà giờ không phải vậy, không nói tới Thương Sùng ở đó, mình cũng không nói rõ được, mà là ở đây còn nhiều người con trai khác, cô nghĩ cũng không nói nên lời.
Hết vò đầu đến dậm chân. Sở Niệm y như kiến bò trúng cành cụt.
Thương Sùng đứng cạnh bên cuối cùng vẫn không nhịn được, nhưng mà không nghe được đáp án của cô cũng có chút thất vọng trong lòng. Tuy nhiên vẫn đi đến cạnh cô, nhìn Hoa Lệ nói: “Thôi, cả nhà đi ăn cơm đã, có gì cơm nước xong lại nói tiếp.”
Hoa Lệ nhíu mày, rõ ràng mình đang giúp chủ nhân mà? Chút xíu nữa đã từ bỏ hết tôn nhgiêm rồi, sao tự nhiên chủ nhân nhảy ra can?
Quay sang nhìn Cẩm Mặc còn đang hóng hớt, Thương Sùng ôm eo Sở Niệm, làm lơ vẻ mặt không vui của Hoa Lệ bước tới ven đường.
Theo thói quen tính là mở cửa xe, nhưng giống như chợt nhớ ra cái gì, Thương Sùng thu tay, mang Sở Niệm bước tới ven đường.
Sở Niệm khó hiểu, nhìn hắn hỏi:
“Làm sao vậy? Sao không lên xe?”
Thương Sùng đưa tay gọi taxi, mở cửa lên xe. ~~editor Meo_mup ~~
Đưa Sở Niệm lên xe, xong hắn mới quay người nói với ba người còn đang đứng giữa đường.
“Cẩm Mặc, người đó là bạn của Sở Niệm, các người lái xe đi, chút nữa gặp chỗ cũ.”
Cẩm Mặc gật đầu, lấy chìa khóa xe ra. “Dạ anh hai, mọi người yên tâm.”
…
Ngồi ở ghế lái phụ, Hoa Lệ thực sự b uồn bực, nghĩ tới điệu bộ sắp đồng ý vừa rồi của Sở Niệm, cô liền hận không thể dùng đầu đập vào kính xe phía trước.
Cô không rõ chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, vì cái gì giúp đỡ chủ nhân, đến cuối cùng còn rơi vào một kết cục là bị làm lơ.
Nghiêng đầu nhìn Cẩm Mặc từ lúc lái xe đến bây giờ còn đang cười, Hoa Lệ thực khó chịu hừ một tiếng.
Xoay người nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên ghế sau, Hoa Lệ trên dưới đánh giá hắn một chút. “Soái ca, tên là gì đó?”
Vẫn luôn ở vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên Vương Lượng sửng sốt một chút, nhấp nhấp môi đáp: “Vương Lượng.”
“Ồ, làm nghề gì đó?”
“… Cảnh sát.”
“Cục cảnh sát nào đó?”
“…Sở cảnh sát Yinan.” Vương Lượng có chút hồ đồ, từ khi làm cảnh sát đến bây giờ, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người ta hỏi như vậy.
{Meo_mup: Sorry cả nhà, cái chỗ này tên của sở cảnh sát chỗ Vương Lượng làm là 亿南, trong bản convert là Trăm triệu nam =)) mà cái chữ 亿 là nghĩa là Tỷ đó, billion đó, mình thiệt không biết địa danh nào, nên đành để nguyên chữ bính âm là Yinan nha. Google nát rồi, ko tìm được nên đành vậy.}
Xấu hổ, Vương Lượng lấy tay sờ mũi, ý đồ chuyển đề tài sang vấn đề khác.
“Mọi người gọi thần tượng của tôi là anh, vậy hai người quan hệ như thế nào với anh ấy? Là anh và em gái?”
Hoa Lệ nhíu mày
“Ai là thần tượng của anh?”
“…Thương Sùng.” Vương Lượng bĩu môi, sao đổi tới đổi lui lại là mình bị hỏi vậy!
Hoa Lệ à một tiếng, ngồi thẳng dậy. Tóc bị gió thổi bay tán loạn, cô đầy ngạo khí nói:
“Thương Sùng là anh của tôi, cùng với cái gã lái xe này chẳng có quan hệ gì hết.”
“Vậy đó là ai? Lái xe của nhà cô hả?”
Nhìn thấy sắc mặt Cẩm Mặc biến đổi khi nghe Vương Lượng nói, Hoa Lệ ha ha cười.
“Anh đúng là có mắt nhìn, hắn là tài xế của nhà tôi đó.”