Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 250:




Chương 250
Chẳng Đáng Yêu Gì Cả
Nếu là ngày thường thì bà nội đã sớm cốc đầu cô, nhưng lúc này… Sở Niệm nhìn bà vẫn đang mỉm cười, trong lòng nổi gai ốc.
“Nội à, con làm sai cái gì thì bà nói nha, đừng nhìn con như vậy, làm cháu gái sợ hãi đó.” 
“Niệm Niệm, con đây là đang trách cứ nội ngày thường đối với ngươi quá mức nghiêm khắc sao?” Bà không có tức giận, ngược lại mắt đầy áy náy hỏi.
“Không có.” Sở Niệm vội vàng lắc lắc đầu. “Con biết bà nội dù là nói cái gì làm cái gì, đều là ở một lòng vì muốn tốt cho con.”
Bà nội theo bản năng muốn giơ tay vuốt ve gương mặt Sở Niệm, nhưng dường như là ý thức được cái gì, bà ngừng tay giữa không trung một giây, sau đó giả vờ tự nhiên mà điểm lên chóp mũi. “Con đó, từ nhỏ đến lớn chính thật dẻo miệng. Nếu không phải ngày thường bà quản con thì không biết con đã chọc ghẹo bao nhiêu người.”
Sở Niệm cười hắc hắc, lật người ngồi dậy trên giường. “Con đâu có đâu. Chẳng phải đó giờ con luôn nghe lời bà, không chọc cái gì hết sao?”
“Ừ, bà nội biết con nghe lời.” Bà nội nhàn nhạt mà cười một cái, che giấu chua xót trong lòng. “Niệm Niệm, con phải nhớ kỹ. Về sau mặc kệ đã xảy ra việc gì, đều tự biết lo cho bản thân. Nếu có một ngày bà nội không ở cạnh con thì con…cũng phải vui vẻ mà sống, biết không?” 
“Bà nội, con không hiểu ý bà.” Trái tim Sở Niệm nhói lên, cô luôn cảm thấy hôm nay bà nội dường như không đúng.
“Bà muốn đi ra ngoài sao? Bên ngoài dương khí thịnh, bà có thể chịu được sao?” 
“Dương khí bên ngoài ta vẫn không chịu được, cho nên con yên tâm, bà nội cũng không có tính toán muốn rời nhà.”
“Vậy nãy bà nói vậy là sao? Cái gì mà bà không bên con thì con phải vui vẻ sống tiếp? Bà nội, bà tính rời con đi hay sao?” 
Nãi nãi lặng lẽ thở dài, nhìn khuôn mặt Sở Niệm nôn nóng bất an nói: “Niệm Niệm của chúng ta giờ đã là đại cô nương rồi còn gì, nội đâu thể ở bên con mãi được, không phải sao? Sau này con kết hôn, thì bà cũng có thể an tâm đi đầu thai.”
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường, đầu thai luân hồi, cũng là con đường mà mỗi người phải trải qua.
Trước kia cô cũng đã từng nghĩ đưa bà đi luân hồi, để bà sống cuộc sống mới… nhưng mà… lúc này bà nội nói ra những lời này trong lòng Sở Niệm không tránh khỏi khổ sở. 
Từ khi cô bắt đầu có ký ức thì bà nội vẫn luôn ở bên cạnh cô. Dù là lúc cô vui vẻ, hay là lúc cô đơn, bà sẽ như một cây đại thụ ấm áp, làm cô cảm thấy yên tâm, là bến đỗ cho cô tựa vào.
Bà là thân nhân duy nhất của cô, chính cô luyến tiếc khi bà rời đi.
Nhưng cũng không thể vì cái này mà khiến cho bà làm một linh hồn mãi mãi không làm được gì.
Cố nén cảm giác chua xót trong lòng không ngừng quay cuồng, Sở Niệm liếm môi gật đầu. “Niệm Niệm hiểu ý bà nội rồi.”
“Được rồi, cũng không sớm sủa gì nữa, con dậy đi.” Nãi nãi từ mép giường bay lên, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường. “Không phải con còn muốn đi giải quyết vụ cổ chú của bạn con sao?” 
Sở Niệm nhíu hạ mày, đứng lên khỏi giường, lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc vào, vừa hỏi bà nội.
“Nội à, nội tìm được cách giải cổ chưa?”
Bà nội cô chần chờ rồi lắc đầu.
“Tạm thời còn chưa có, con biết đó thuật dùng cổ độc luôn là cấm thuật trong giới đuổi ma mà. Cho nên, muốn tìm cách giải độc chắc cũng mất vài ngày.” 
Thay quần áo xong, Sở Niệm dứt khoát đem mái tóc dài cột thành một chùm sau đầu, “tốt rồi, vậy hôm nay con đi xem bạn con thế nào, nếu bà có tin gì thì nhớ báo cho con đó.”
Chương 250
Chẳng Đáng Yêu Gì Cả
Nếu là ngày thường thì bà nội đã sớm cốc đầu cô, nhưng lúc này… Sở Niệm nhìn bà vẫn đang mỉm cười, trong lòng nổi gai ốc.
“Nội à, con làm sai cái gì thì bà nói nha, đừng nhìn con như vậy, làm cháu gái sợ hãi đó.” 
“Niệm Niệm, con đây là đang trách cứ nội ngày thường đối với ngươi quá mức nghiêm khắc sao?” Bà không có tức giận, ngược lại mắt đầy áy náy hỏi.
“Không có.” Sở Niệm vội vàng lắc lắc đầu. “Con biết bà nội dù là nói cái gì làm cái gì, đều là ở một lòng vì muốn tốt cho con.”
Bà nội theo bản năng muốn giơ tay vuốt ve gương mặt Sở Niệm, nhưng dường như là ý thức được cái gì, bà ngừng tay giữa không trung một giây, sau đó giả vờ tự nhiên mà điểm lên chóp mũi. “Con đó, từ nhỏ đến lớn chính thật dẻo miệng. Nếu không phải ngày thường bà quản con thì không biết con đã chọc ghẹo bao nhiêu người.”
Sở Niệm cười hắc hắc, lật người ngồi dậy trên giường. “Con đâu có đâu. Chẳng phải đó giờ con luôn nghe lời bà, không chọc cái gì hết sao?”
“Ừ, bà nội biết con nghe lời.” Bà nội nhàn nhạt mà cười một cái, che giấu chua xót trong lòng. “Niệm Niệm, con phải nhớ kỹ. Về sau mặc kệ đã xảy ra việc gì, đều tự biết lo cho bản thân. Nếu có một ngày bà nội không ở cạnh con thì con…cũng phải vui vẻ mà sống, biết không?” 
“Bà nội, con không hiểu ý bà.” Trái tim Sở Niệm nhói lên, cô luôn cảm thấy hôm nay bà nội dường như không đúng.
“Bà muốn đi ra ngoài sao? Bên ngoài dương khí thịnh, bà có thể chịu được sao?” 
“Dương khí bên ngoài ta vẫn không chịu được, cho nên con yên tâm, bà nội cũng không có tính toán muốn rời nhà.”
“Vậy nãy bà nói vậy là sao? Cái gì mà bà không bên con thì con phải vui vẻ sống tiếp? Bà nội, bà tính rời con đi hay sao?” 
Nãi nãi lặng lẽ thở dài, nhìn khuôn mặt Sở Niệm nôn nóng bất an nói: “Niệm Niệm của chúng ta giờ đã là đại cô nương rồi còn gì, nội đâu thể ở bên con mãi được, không phải sao? Sau này con kết hôn, thì bà cũng có thể an tâm đi đầu thai.”
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường, đầu thai luân hồi, cũng là con đường mà mỗi người phải trải qua.
Trước kia cô cũng đã từng nghĩ đưa bà đi luân hồi, để bà sống cuộc sống mới… nhưng mà… lúc này bà nội nói ra những lời này trong lòng Sở Niệm không tránh khỏi khổ sở. 
Từ khi cô bắt đầu có ký ức thì bà nội vẫn luôn ở bên cạnh cô. Dù là lúc cô vui vẻ, hay là lúc cô đơn, bà sẽ như một cây đại thụ ấm áp, làm cô cảm thấy yên tâm, là bến đỗ cho cô tựa vào.
Bà là thân nhân duy nhất của cô, chính cô luyến tiếc khi bà rời đi.
Nhưng cũng không thể vì cái này mà khiến cho bà làm một linh hồn mãi mãi không làm được gì.
Cố nén cảm giác chua xót trong lòng không ngừng quay cuồng, Sở Niệm liếm môi gật đầu. “Niệm Niệm hiểu ý bà nội rồi.”
“Được rồi, cũng không sớm sủa gì nữa, con dậy đi.” Nãi nãi từ mép giường bay lên, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường. “Không phải con còn muốn đi giải quyết vụ cổ chú của bạn con sao?” 
Sở Niệm nhíu hạ mày, đứng lên khỏi giường, lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc vào, vừa hỏi bà nội.
“Nội à, nội tìm được cách giải cổ chưa?”
Bà nội cô chần chờ rồi lắc đầu.
“Tạm thời còn chưa có, con biết đó thuật dùng cổ độc luôn là cấm thuật trong giới đuổi ma mà. Cho nên, muốn tìm cách giải độc chắc cũng mất vài ngày.” 
Thay quần áo xong, Sở Niệm dứt khoát đem mái tóc dài cột thành một chùm sau đầu, “tốt rồi, vậy hôm nay con đi xem bạn con thế nào, nếu bà có tin gì thì nhớ báo cho con đó.”
“Rồi, cái này không cần con nhọc lòng.”
Bà nội theo Sở Niệm ra phòng khách, đứng ở ngoài cửa buồng vệ sinh nhìn cháu gái đánh răng rửa mặt. Sau đó lúc cô định rời khỏi cửa, bà nội đưa tay chỉ túi trên bàn trà nói với Sở Niệm
“Niệm Niệm, hôm nay con ra ngoài mà  không mang theo túi sao?”
Sở Niệm quay đầu lại. “Chắc là không cần mang đi, trong túi toàn là bùa chú, hôm nay con chỉ đi thăm bạn thôi mà.”
Bà nội cau mày bay tới bên bàn trà. “Bà cảm thấy con vẫn nên mang theo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu đột nhiên có việc thì con cũng không cần cuống cuồng chạy về nhà lấy không phải sao?
Sở Niệm bặm môi suy nghĩ rồi gật đầu với bà, xoay người đi đến bàn trà cầm túi đeo lên.
Cô chậm ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía bà nội.
“Nội à, từ lúc con dậy tới giờ thấy bà cứ sai sai sao á. Trong lòng bà có chuyện gì muốn nói với con sao?”
“Lòng ta có thể có chuyện gì.” Trong mắt bà thoáng vẻ ngạc nhiên. “Con nhóc này, đừng có nghĩ lung tung nữa, lâu lâu tốt với con một chút mà con làm vậy đó hả? Niệm Niệm, con đúng là không đáng yêu chút nào.”
“Cũng chỉ là đơn thuần tốt với con một lần? Nội à, bà chắc chắn không có gì giấu con sao?”
“Đương nhiên rồi.” Bà chống nạnh, ưỡn ngực ra. “Đường đường là nội của con, có thể có gì mà giấu diếm chứ?”
Nghiêng người chỉ đồng hồ trên vách tường bà nói: “Nếu con muốn tiếp tục tám với bà thì bà đương nhiên không ý kiến. Nhưng mà Niệm Niệm à, đừng trách bà không nhắc con là trễ nửa tiếng nữa là lúc taxi giao ban, lúc đó không đón được xe thì đừng trách bà.” 
Thái độ rõ ràng là cố tình che đậy cái gì, bất quá, nếu bà đã không định nói ra thì mình cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Bất đắc dĩ mà nhún vai, Sở Niệm mở ra của. “OK, chẳng qua con nghĩ nhiều.”
……
Sở Niệm không phải không nhớ việc tối qua Thương Sùng nói, nhưng do sáng dậy bị bà hỏi chuyện khá kỳ quái làm cô quyết định tự đón xe tới nhà hắn cho nhanh.
Lấy điện thoại ra, cô vừa đi xuống vừa gọi cho Thương Sùng. Điện thoại được nhận ngay lập tức.
“Thương Sùng, anh không cần tới đón em, giờ em bắt xe qua.”
Ngồi trong xe chờ hơn nửa tiếng, Thương Sùng đã đoán là cô sẽ nói vậy.
Hắn ngả ngớn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
“Vậy em khỏi qua, anh giờ cũng không có nhà.”
“Ơ? Vậy anh ở đâu? Anh có việc ra ngoài hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.