Cô giơ tay lên lau đi, đầu ngón tay chạm vào chất lỏng đó, lạnh buốt như nước, nhưng có chút sền sệt. Đưa lên mũi ngửi một cái, cô quay đầu lại, nói: "Là máu."
Thương Sùng nhíu mày, hướng di động chiếu lên trên. Ngẩng đầu nhìn trần nhà chỉ có nước đọng, trao đổi ánh mắt với Sở Niệm, ấn nút tắt máy.
Tí tách...
Dọc hành lang, trên thân hai người đều bị dính những vết bẩn đỏ như máu, chỉ là, bọn họ càng đến gần gian phòng tận cuối hành lang, thì vết máu đó liền nhỏ càng nhiều, giống như là muốn cắn nuốt sạch Sở Niệm và Thương Sùng.
Có lẽ bởi vì quá bận tâm đến cánh cửa trước mắt kia, Sở Niệm cũng không phát hiện ra trong mắt người sau lưng thoáng qua màu đỏ.
Chán ghét lau vết bẩn trên mặt, cô dùng gậy hàng ma chỉ chỉ cánh cửa ở phía trước bọn họ, nói nhỏ: "Vấn đề hẳn là ở phía sau cánh cửa này, anh đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đi xem một chút."
Thương Sùng không nói, rất là phối hợp đứng nguyên tại chỗ. Sở Niệm nhìn anh một cái, từ trong túi lấy một tấm giấy gấp hình tim, chắp tay trước ngực. Lúc đang chuẩn bị niệm chú thì "tách" một tiếng, toàn bộ đèn trên hành lang và dưới tầng đều bật sáng.
Ngọn đèn trước mắt chiếu sáng khiến mắt hai người rất khó chịu, vừa híp hai mắt, chỉ thấy một bóng người, từ một cánh cửa phòng chui ra, nhanh chóng vọt đến đầu bậc thang, nhảy xuống.
Sở Niệm và Thương Sùng đồng thời đuổi theo, khác với vẻ yên tĩnh không một bóng người vừa rồi, lúc này trong phòng khách đã có bốn người đứng tự lúc nào.
Bọn họ đều đứng thẳng người, cúi đầu, đứng đối diện với hai người họ, từng bước vây quanh Sở Niệm và Thương Sùng, từ từ nâng đầu lên.
Sở Niệm nhíu mày, không phải mấy người này là cha mẹ Nhạc Du, quản gia và vị bảo mẫu kia sao?
Nhìn ánh mắt trống rỗng, tối tăm của bọn họ, ngực duy trì vẻ phập phồng yếu ớt. Trong lòng cô phán đoán, mấy người này đã bị quỷ hồn khống chế rồi.
Thu hồi gậy hàng ma, bốn người đó liền đánh về phía hai người họ. Sở Niệm lách mình, hô: "Cẩn thận."
Thương Sùng nhếch môi, xoay người một cái, lật tay đánh ngã người bảo mẫu đánh về phía mình. Chỉ là hai nguời đều biết,-===ll,..,q,q,,,...=== bây giờ mấy người bọn họ hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì,---lllq...doo,,.....nn....cứ đánh tiếp thì không phải là cách.
Tránh né vài cái, Sở Niệm lấy bùa định thân (cố định thân thể) từ trong túi ra, bước nhanh chen vào giữa bốn người. Một lát sau, bọn họ liền đứng bất động ở đó.
Sở Niệm lau lau ít mồ hôi trên trán, lại nhìn Thương Sùng vẫn không hề thở gấp chút nào, nói: "Quả nhiên là có chút bản lĩnh, thủ pháp gọn gàng linh hoạt nhỉ."
"Đó là dĩ nhiên, chỉ là em phải rèn luyện nhiều rồi. Hiện tại đã thở gấp, về sau không khéo là đo ván đấy."
Mắt nhìn bùa định thân dán trên ngực mấy người kia, Thương Sùng nhịn cười nói: "Lần sau đừng cắt thành những hình đó, quá ngây thơ rồi."
Sở Niệm không ngờ vất vả lắm mình mới khen ngợi người đàn ông này một chút, vậy mà anh ta lại không biết khiêm tốn, còn bêu xấu mình như vậy!
Hung dữ trừng anh một cái, cô mím cái miệng nhỏ nói: "Ngây thơ thì sao, chẳng lẽ anh kêu tôi đeo những thứ bùa chú đó ở trên người cả ngày sao? Người ta sẽ cho rằng tôi là kẻ điên đấy!"
"Không phải em là thế sao?"
"......" Đại gia anh mới là kẻ điên!
Nhìn người ngọc tức đến đỏ bừng mặt mày ở trước mắt, Thương Sùng liền cười ra tiếng. Tiếng cười sang sảng làm mềm đi những đường nét trên mặt anh, có thể là do ánh đèn, Sở Niệm đột nhiên phát hiện, người đàn ông này cười lên, kỳ thật cũng không quá đáng ghét. Thậm chí.......Có thể nói là đẹp trai.
Sở Niệm, mày có sở thích tự ngược sao!
Sở Niệm lắc lắc đầu đang có những ý nghĩ háo sắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua vẻ ửng hồng khả nghi. Lần đầu tiên cô phát hiện ra tức giận làm cho mặt đỏ cũng là chuyện tốt. Ít nhất, cô không phải bị người đàn ông kia lần nữa nắm được nhược điểm mà chê cười.
Mất tự nhiên xoay mặt sang chỗ khác, Sở Niệm chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hờn dỗi nói: "Lúc này mà còn chọc tức tôi, mau mau làm chuyện chính đi."
Xoay người đi đến bên cạnh bốn người kia, cô quay đầu nhìn Thương Sùng đang nhìn mình chằm chằm, giục: "Còn sững sờ ở đó à, mau đến giúp đỡ đi."
Thương Sùng cười cười, cũng không nói thêm gì liền đi tới. Đầu tiên là tìm mấy miếng vải làm dây trói, giúp Sở Niệm chia bốn người đó ra chuyển đến những ghế sofa khác nhau. –ll,,,q,q,q,,d,,d,o,,,nnnn====Còn chưa kịp thở ra, toàn bộ đèn trong phòng lại tắt ngúm lần nữa.
"Lạnh, tôi lạnh......."
Trong bốn bề kín mít đột nhiên truyền đến một giọng nữ thê lương, kèm theo tiếng chất lỏng không biết là nước hay là máu, vang vọng ở trong phòng.
Sở Niệm cười lạnh, nói: "Làm ra nhiều trò như vậy, có ý tứ gì hả? Nếu đã cảm thấy lạnh, vậy thì hiện thân đi, có lẽ tôi sẽ sẵn lòng cho cô chút ấm áp."
Giọng nữ không hề gián đoạn, tiếng kêu kia chợt xa chợt gần, quỷ dị làm cho không ai có thể đoán được vị trí của cô ta.
Thương Sùng cười khẽ, chọc: "Xem ra, người ta hoàn toàn không nể mặt em."
"Anh thật nhiều lời!" Sở Niệm tức giận trừng mắt, hai tay chụm lại, đầu ngón tay nhanh chóng biến hóa.
"Lệnh thanh kết, hỏa trận pháp."
Kết hợp bí quyết trong miệng, cô ném lá bùa vàng trong tay lên không trung. Trong nháy mắt, trong phòng vốn tối đen bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ. Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, song vẫn không đốt đến bất kỳ vật dụng gì.
"Không tệ, còn biết dùng lửa." Thương Sùng nhìn nhìn ngọn lửa từ góc tường tràn lên cầu thang, lần đầu tiên trong nội tâm có cảm giác tán thưởng với cô gái nhỏ ở trước mắt này.
Ngay từ giây đầu tiên anh bước vào ngôi nhà này cùng Sở Niệm, anh liền cảm giác được rõ ràng đây là một nữ quỷ bị chết đuối đang tác quái. Chỗ khó để đối phó với quỷ nước chính là không thể dùng cách bình thường để đối phó. Dù sao chỗ nào có nước thì quỷ nước đều lợi dụng được, thậm chí là ẩn hiện.
Mặc dù Sở Niệm là truyền nhân trừ ma của nhà họ Sở, nhưng vì tuổi còn trẻ, kinh nghiệm xử lý tình huống sẽ không thể bằng anh được. Anh vốn cho là cô nhóc này cần một khoảng thời gian, mới nghĩ ra cách ép nữ quỷ kia hiện thân. Không ngờ, cô vậy mà đã nghĩ đến cách dùng lửa.
Nhìn ngọn lửa kia tràn qua cả những bãi nước đọng pha máu loãng, Thương Sùng đương nhiên biết rõ lửa này là Linh hỏa gia truyền của nhà họ Sở.
Linh hỏa đúng như tên gọi, là do chính khí phát ra mà tụ thành ngọn lửa. Nếu chúng quỷ bình thường đụng vào loại lửa này một tý, sẽ tan thành mây khói, nhưng với con người thì là vô hại.
Ước chừng qua khoảng mười phút, mặc dù ngọn lửa đã lan tràn đến trên tầng, nhưng tên quỷ nước kia vẫn chưa hiện thân. –llLl...,,Q>>>><<<<D.....oonnnn.......Sở Niệm nhíu mày, lại tăng thêm một phần lực, lúc này, lửa đột nhiên dập tắt, gian phòng lại chìm vào bóng tối.
Kèm theo tiếng tí tách, một bóng dáng màu trắng chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống.
Cô gái cúi đầu, gót chân không chạm đất bước xuống bậc thang. Trên người là chiếc váy lụa dài mỏng màu trắng, mái tóc dài màu đen ướt nhẹp xõa xuống hai bên. Làn da vốn trắng nõn, lúc này thâm tím lại, toàn thân cao thấp chảy ra nước, tựa như một con búp bê bị phá hỏng.
Miệng cô gái co rúm, như là đang nói cái gì, nhưng lại không phát ra tiếng nào. Thân thể cô gái dừng lại trên bậc thanh cách bọn họ không xa, từ từ ngẩng đầu lên. Hai mắt đen nhánh trống rỗng giống như miệng giếng sâu âm u, khiến người ta vừa nhìn đã sợ đến nổi da gà.