Chương 292
Tướng Quân Từ Từ
Ả tức giận cau mày, đôi mắt tím sậm của Tử Lam Sam đầy sát ý.
"Chủ nhân, Tử Lam Sam làm người thất vọng rồi."
"Ừ, thất vọng thật." S nhẹ nhàng bâng quơ, nhìn ánh mắt Tử Lam Sam đầy kinh ngạc. S cười làm cho kẻ đứng phía sau lạnh cả nguời.
Khẽ cúi về phía trước, hắn dùng bàn tay với những ngón tay thon dài nâng cằm ả lên.
Giống như con báo đang vận sức chờ bung mình chạy đi, lạnh lẽo trong đáy mắt của S cùng nụ cười của hắn làm người ta cảm nhận sự áp bức và nguy hiểm khiến hít thở không thông.
Điều này làm Tử Lam Sam có chút ngoài ý muốn, cuống hết cả lên, theo bản năng lùi về sau một bước, hai vai ả vì khiếp đảm mà run lên.
“Chủ…chủ nhân, Lam Sam…biết sai rồi.” So với Thương Sùng hay dứt khoát và nhanh nhẹn, S có vẻ âm hiểm và lạnh lùng hơn nhiều. Tử Lam Sam tốt xấu gì cũng coi như người thông tinh, theo hắn nhiều năm như vậy ngoài việc nhờ hắn hỗ trợ các thứ ả càng sợ hơn nữa máu lạnh vô tình của hắn.
S nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn ả. “Chỉ là biết sai rồi sao?”
Tử Lam Sam lắc đầu, hai tay ả bỗng nhiên bị bắt chéo sau lưng.
“Lam Sam biết rõ một lần thất thủ, chủ nhân đã phá lệ mà khai ân cho ta… nhưng mà chủ nhân… cũng biết… kết giới của Sở Gia không phải…thật sự không phải Lam Sam muốn là có thể phá được.”
“Rồi sao?” S nheo mắt, dường như bình tĩnh hỏi.
“Lam Sam nhất định sẽ cố gắng hết sức đi dẫn dụ truyền nhân của Sở gia ra ngoài.” Tử Lam Sam cam đoan. “Chỉ cần chủ nhân cho Lam Sam thêm cơ hội, Lam Sam nhất định sẽ không làm chủ nhân thất vọng!”
S câu môi cừoi lạnh, đôi mắt đen trầm như hồ sâu không đáy nhìn Tử Lam Sam không chớp mắt. Trước tiên gã lạnh lẽo chậm chạp thu tay lại, sau đó quay người nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Gã trầm mặc không nói câu nào, đứng yên đó càng làm cho Tử Lam Sam cảm giác còn hơn bị tra tấn, trong mắt ả lấp đầy sợ hãi và bất an, đến cả lông mi cũng đang run rẩy.
Ả lí nhí như tiếng muỗi vo ve, ả đứng đó trân mình không biết phải làm sao.
“Chủ nhân…”
“Lam Sam.” Vài phút trôi qua…S đột nhiên mở miệng, dù hắn chưa buồn nâng mí mắt nhưng Tử Lam Sam vẫn ngẩn người.
“Dạ… chủ nhân.”
“Ngưoi theo ta bao lâu rồi?” S hỏi
Tử Lam Sam nhíu mày, tuy không hiểu S hỏi có ý gì nhưng vẫn giật giật môi, đáp: “Đã 75 năm.”
“Thời gian trôi qua nhanh thật phải không?” S lạnh lùng cong môi, thong thả phẩy phẩy tay áo, tiếp tục nói. “Hiện tại ngươi vẫn mang chấp niệm muốn tìm được kẻ kia sao?”
“…dạ.” Tử Lam Sam do dự đáp, cúi gằm mặt xuống.
“Trước kia ta từng nói, chuyện của ngươi cùng với việc ngươi quyết định ta đều không hỏi tới. Nhưng mà…” S quay đầu lại, ánh mắt âm độc nhìn Tử Lam Sam. “Ngươi đã đáp ứng việc gì với ta mà không làm được, như vậy, ta tin rằng, cái ngươi mất đi sẽ không chỉ có cái mà ngươi gọi là ‘người yêu’.”
Hôi phi yên diệc.
Chỉ là việc trong ý niệm của gã là hoàn tất.
Giống như gã có khả năng trợ giúp Tử Lam Sam trở thành quỷ tiên hiếm gặp, gã cũng có năng lực làm ả mất đi tất cả!
Chấp niệm ư? Quả nhiên là nhược điểm lớn nhất của mỗi người. Nó có thể giúp ngươi trải qua trăm năm cô độc cùng tuyệt vọng, nhưng đồng dạng nó cũng có thể khiến ngươi trở thành một con rối vô hồn.
Tử Lam Sam như thế, Sở Niệm cũng vậy, thậm chí kẻ tâm cao khí ngạo năng lực vô biên như Hạn Bạt – Thương Sùng cũng không thoát khỏi.
Quan tâm thì sẽ bị loạn.
Thương Sùng
…
Ngươi thua rồi.
………………………………