Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 293:




Chương 293
Nàng Tới Làm Cái Gì
Thương Sùng nhíu mày, hắn đương nhiên minh bạch những lời này bà Sở Niệm nói là có ý tứ gì. Chỉ là…… “Cứ như vậy tha S, chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao!”
Từ khi phát hiện đến giờ cũng coi như giao chiến vài lần. Cách S hành động khến Thương Sùng dù không rõ như trong lòng bàn tay cũng có thể đoán được năm phần về gã.
Kẻ âm hiểm gian trá như vậy nếu mình còn bỏ qua, cho hắn cơ hội thì lần tiếp theo muốn bắt được hắn sẽ càng thêm khó khăn.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Nếu trước kia nói cảm giác chính mình đối với S giống như là thợ săn cùng hồ ly, hiện tại như vậy Thương Sùng lại cảm thấy, không những không bắt được hồ ly này mà con hồ ly giảo hoạt còn giương móng vuốt cào cho mình vài vết túm ngược lại mình. 
Lòng tự trọng như bị sỉ nhục – cảm giác này không phải nói buông là buông. Lúc này hắn hận không thể đem gã ra mà nghiền xương thành tro vậy!
“Tướng quân, kẻ làm việc lớn phải bỏ qua việc nhỏ!” Sự tức giận trong mắt Thương Sùng rõ ràng vượt qua khả năng dự đoán của bà Sở Niệm, bà không nghĩ tới đã nói tới vậy mà hận ý của hắn còn sâu đến thế.
Bà cũng có chút kích động, nếu nói là tức giận, chi bằng nói là giận vì hận sắt không rèn thành thép. “Niệm Niệm đã có nghi ngờ với thân phận của ngài, ta là bà nó lại vì việc của cac người mà nói dối, ngài cảm thấy tôi có dễ chịu sao?”
“Đúng vậy, S là kẻ đáng giận! Nếu tôi là ngài tôi cũng hận không thể lập tức đem hắn chém giết cho tan xương nát thịt, nhưng kết quả là sao? Hy sinh tình cảm giữa ngài và Niệm Niệm, làm con bé tổn thương, là điều ngài muốn sao?”
Thương Sùng cắn răng, hắn đương nhiên không hy vọng chính mình bởi vì cái này, mất đi Sở Niệm. Chỉ là……
Nãi nãi nói: “Tướng quân, mục đích S là muốn tánh mạng Niệm Niệm. Điều này cũng liền đại biểu, chỉ cần Niệm Niệm còn sống ở trên thế giới này một ngày, S liền sẽ không dừng tay.”
“Hắn có thể kiên nhẫn, ta tin, tướng quân cũng có thể làm được.”
“Nói thì nói vậy, nhưng lỡ do vậy mà Niệm Nhi càng bị nguy hiểm hơn thì sao.  Ngươi biết, ta không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Niệm nhi nửa phần!” Thương Sùng lần đầu tiên cảm thấy mình vô năng đến vậy, người ta sắp dẫm nát mặt mình rồi mà hắn không làm được cái gì hết!” 
“Ta cũng không cho phép!” Bà nói: “Tướng quân, tôi và ngài giống nhau đều coi Niệm Niệm như sinh mệnh. Chúng ta để ý con bé như vậy, vì sao phải đi mạo hiểm an nguy của con bé chứ?”
“Ngài đến tột cùng có bao giờ nghĩ tới nếu Niệm Niệm biết thân phận thật sự của ngài sẽ cảm thấy thế nào không? Ngài có biết không ý nghĩa của ngài với Niệm Niệm như thế nào?”
“Mạng của S quan trọng vậy sao? Hay nói cách khac chả lẽ lần này bỏ qua cơ hội giết hắn thì lần sau sẽkhông có năng lực giết hắn nữa?!?”
Bà Sở Niệm quát lớn làm Thương Sùng hoàn toàn bình tĩnh lại, đầu tiên hắn đưa mắt nhìn Sở Niệm sau cửa sổ, rồi thở dài… 
Dường như đã thông suốt, hắn buông lỏng đôi tay vẫn luôn nắm chặt.
Hai mắt đỏ rực dần khôi phục màu đen, hắn nhíu mày rồi trầm mặc…mãi sau mới nói:
“Cảm ơn những lời ngươi đã nói, yên tâm, ta biết ta nên làm như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng bà cũng có thể thở ra nhẹ nhàng, vẻ ngưng trọng cũng đã tiêu tán rất nhiều.
Hiền lành nhìn Sở Niệm trong phòng, bà giống như trưởng bối mà nói với THương Sùng: “Mấy này nay thân thể con bé vẫn còn chưa hồi phục, có thời gian thì…ngài hãy bên cạnh con bé.”
“Được.” Thương Sùng nhàn nhạt cười một cái, đáy lòng đối với người phụ nữ có thêm chút tôn kính.
Lưu luyến nhìn Sở Niệm rồi Thương Sùng từ biệt với bà Sở Niệm, tính rời đi.
Có điều đi chưa được hai bước thì điện thoại trong túi quần hắn rung lên. Hắn lấy điện thoại, thấy số gọi đến thì nghe máy.
“Cẩm Mặc, ngươi sao rồi?”
Trong điện thoại, Cẩm Mặc trầm mặc trong chốc lát, giống như trấn an ai đó bên cạnh rồi nói: “Chủ nhân yên tâm, thân thể Cẩm Mặc hiện đã tốt hơn nhiều rồi.” 
“Vậy là tốt rồi.” Thương Sùng cong cong khóe môi, hướng đường cái đi đến. “Ta một lát liền về đến nhà, nếu không có gì  nữa thì chút về nhà rồi nói.”
Giống như cảm giác ThươnG Sùng sắp cúp máy, Cẩm Mặc nóng nảy không kịp kiểm soát giọng nói mà cau mày và lớn tiếng nói: “Chủ nhân, người khoan cúp điện thoại!”
Thái độ khác thường của Cẩm Mặc làm Thương Sùng sửng sốt một chút, dừng bước chân, hắn hỏi: “Như thế nào? Là có chuyện gì sao?”
“Chủ nhân, Thư… Thư Tiếu Nhi hiện tại…… Ở nhà.”
Điện thoại kia đầu trầm mặc làm Cẩm Mặc đều bắt đầu có chút luống cuống, đi tới  đi lui tại chỗ vài vòng, Cẩm Mặc mở miệng nói: “Chủ nhân, không phải ta cùng Hoa Lệ cho cô ta  biết địa chỉ. Hôm nay ta cùng Hoa Lệ vừa ra ngoài về, Thư Tiếu Nhi cũng đã đứng ở cửa nhà.”
“Sau đó thì sao?” Thương Sùng mặt vô biểu tình phất tay ngăn cản một chiếc taxi ngồi vào.
“Sau đó ngài cũng biết, Hoa Lệ cùng nàng… gặp nhau thì… hậu quả… trường hợp này thật sự làm cho ta thấy khủng hoảng.”
Đều nói nữ nhân dữ tợn còn lợi hại hơn đàn ông, hôm nay chính mình cuối cùng là đã trải nghiệm.
Nhớ tới hai nữ nhân kia thiếu chút nữa đem hoa viên nhỏ trước tiểu khu san thành bình địa, Cẩm Mặc cảm thấy, vẫn là không nên cho hai người có cơ hội gặp gỡ.
Ngồi ở trên ghế sau Thương Sùng cười, dù có chút không thoái mái. Nhưng mà bỏ lỡ cơ hội xem Hoa Lệ đánh nhau cùng cô ta thật cũng có chút tiếc nuối.
Tiếng cười trầm thấp làm Cẩm Mặc bất dắc dĩ, tức muốn hộc máu ngồi trên giường nói:
“Chủ nhân, hiện tại y như lửa đốt liên hoàn miếu. Ngài như thế nào còn có tâm tình cười chứ?”
Thương Sùng nhướng mày, nhìn đường phố. “Không cười chẳng lẽ ta còn muốn tức giận sao? Đều là người trong nhà, hai ngươi thật đúng là không có chút tác dụng mà.”
“Chủ nhân, ngài lại không phải không biết tính tình Thư Tiếu Nhi. Cái tính cách thiên kim đại tiểu thư, trên thế giới này chỉ trừ người ra, người khác thật đúng là một chút biện pháp đều không có.”
Ai mà không biết Thư Tiếu Nhi nghe lời này chắc nghĩ hắn nói quá lên. Nhưng mà đúng là như thế.
Hắn đưa tay cởi bớt khuy áo sơ mi trên cùng, Thương Sùng hỏi: “Hiện tại cô ấy đâu?”
“Ở phòng khách cùng Hoa Lệ chơi trò chơi trừng mắt.”
“Ngươi không hỏi nàng đột nhiên tới nơi này là bởi vì cái gì sao?”
“Hỏi, chẳng qua…… nàng chưa nói mà thôi.” Thư Tiếu Nhi cũng chỉ tốt tính với mỗi chủ nhân, nhớ tới bộ dáng tâm cao khí ngạo ban nãy, Cẩm Mặc thật chỉ muốn cào cho mấy đường vào mặt! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.