Chẳng Lẽ Không Phải Thế
“Ngươi bèn cái gì?”
Thương Sùng không để Thư Tiếu Nhi nói xong đã cắt ngang thô bạo. Lực siết trong tay tăng mạnh làm cằm ả đỏ lựng lên. Hắn cúi đầu xuống nhìn vào hai mắt ả, nhìn ả khóc mà hắn cảm thấy thật chán ghét.
Thương sùng nói: “Những gì cần nói với ngươi, trước đây ta đều đã nói cả rồi. Ta không cho rằng ngươi còn lý do gì để tìm đến đây! Hơn nữa…Thư Tiếu Nhi, đã không gặp lâu rồi, nhưng lại có thể biết rõ thân phận của ta hiện tại ư?”
“Ta không lặp lại tới lần thứ ba, ngươi biết nếu ta hết kiên nhẫn thì kết cục của ngươi sẽ là gì!”
“Tướng quân, Tiếu Nhi không theo dõi người,” Thư Tiếu Nhi vật vã khóc. “Tiếu Nhi có thể tìm tới nơi này nhờ vào…thứ này…”
Thư Tiếu Nhi vội lấy trong túi ra một sợi tơ hồng xỏ ngang một ngọc bội làm bằng ngọc Điền Hòa cổ, ả cung kính đặt lên trước mặt Thương Sùng.
“Tướng quân…Ngọc bội này người còn nhớ không?”
Đôi tay Thương Sùng đang đặt bên người đột nhiên siết chặt, đôi mắt đen bỗng bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Biểu tình này của Thương Sùng làm cho Thư Tiếu Nhi bỗng có chút tâm lý cầu may, làm bộ nhu nhược bất kham hít hít mũi đỏ, tiếp tục nói:
“Ngọc bội này là lúc trước tướng quân đưa cho Tiếu Nhi, Tiếu Nhi còn nhớ tướng quân từng nói qua, ngọc bội này là trước giờ người đeo trên người chưa từng lấy ra, cho nên…”
“Cho nên, ngươi lợi dụng khí trên ngọc bội mà tìm tới nơi này sao?” Thương Sùng nhíu mày, khóe mắt vì tức giận mà nheo lại.
“Dạ.” Thư Tiếu Nhi gật đầu, vẻ mặt đầy buồn bã và chua xót.
“Tướng quân, Tiếu Nhi… thật sự vẫn luôn tìm kiếm ngài.”
Ai cũng biết rắn là loài động vật máu lạnh, trời sinh vốn không có tình cảm, hơn nữa cũng là loài không bò sát, cũng không có khứu giác.
Ngọc bội kia tốt xấu cũng theo hắn hơn ngàn năm nên Thư Tiếu Nhi dựa trên hơi thở còn sót lại trên mặt ngọc bội mà kiếm hắn, cũng không hoàn toàn kỳ quái.
Hắn bỗng cười lạnh một tiếng làm cho không ai hiểu hắn muốn gì. Bỗng một âm thanh vang dội trong phòng khách.
“Rầm…”
Ngọc bội vốn đang hoàn hảo bỗng bị hắn đập vỡ vụn thành bột phấn, hắn đã phẫn nộ cực điểm rồi, đặc biệt sau khi thấy vật kia.
“Tướng quân…”
“Chủ nhân…”
Bàn tay hắn dời từ cằm Thư Tiếu Nhi lên cổ ả. Cẩm Mặc, Hoa Lệ và cả kẻ đang bị bóp chặt tới không thở được – Thư Tiếu Nhi đều biết, chỉ cần Thương Sùng hơi động tay một chút thì xà tinh ngàn năm tu luyện sẽ bị mất mạng.
“Thư Tiếu Nhi, ta nhớ rõ ta từng nói qua rằng ta hận nhất là gương mặt này! Ta cũng từng nói qua, nếu lúc trước không phải do nhận lầm người, ta sẽ không cho phép ngươi lưu lại bên ngườoi ta!”
Giờ phút này, Thương Sùng còn khủng bố và thô bạo hơn so với Tu La nơi địa ngục. Móng tay sắc nhọn nhanh chóng mọc dài ra.
“Ta không biết ai cho ngươi lòng tự tin dám xuất hiện trước mặt ta! Ta cũng không biết là ai cho ngươi dũng khí khiến ngươi dám cầm ngọc bội này xuất hiện nói lý với ta!”
“Tướng quân… lời người nói, Tiếu Nhi chưa từng quên, cũng chưa bao giờ dám quên.” Thư Tiếu Nhi cảm thấy cả người run rẩy, sợ…rất sợ.
Nhưng mà… ả không thể quay đầu!
“Không dám quên, nhưng mà lá gan to lắm, không sợ chết sao?!”
“Tiếu Nhi,.. Tiếu Nhi không sợ chết!”
Kỳ thật Thư Tiếu Nhi hoàn toàn có thể dùng yêu lực để mình thoải mái hơn nhưng mà ả đoan chắc trong lòng Thương Sùng có một điểm yếu, cho nên, ả giương khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt đỏ hồng nhìn Thương Sùng:
“Tiếu Nhi hôm nay đã tìm đến đây đương nhiên…Tiếu Nhi biết rõ kết quả sẽ thế nào!”
Vì không thở được nên sắc mặt Thư Tiếu Nhi càng lúc càng tái nhợt, hơn nữa lời nói bắt đầu bị đứt quãng. Nhìn ả nín khóc, bộ dáng có vẻ dứt khoát làm cho Thương Sùng bất chợt nhớ tới hình ảnh Sở Niệm bị Tử Lam Sam dùng lụa thít cổ.
Vì ả quá giống cô nên lúc này Thư Tiếu Nhi chợt làm hắn có cảm giác như nhìn thấy Sở Niệm.
Trong lòng bất chợt nhói lên, Thương Sùng cau mày, buông lỏng tay.
Hắn chán ghét nhìn vào mắt Thư Tiếu Nhi:
“Thư Tiếu Nhi, ngươi biết ta chán ghét ngươi ở điểm nào không?”
“…biết.”
Lúc Thương Sùng tỉnh lại và phát giận cùng lúc này vô cùng giống nhau, dù đã mấy trăm năm không gặp thì ả vẫn vừa yêu, lại vừa sợ.
Ả đương nhiên hiểu những lời hắn vừa nói có nghĩa gì, chỉ là…”
Nếu ả không có gương mặt này thì cũng không tồn tại một trăm năm ân ái kia.
Dù sao cũng không có ý định phản kháng, Thư Tiếu Nhi càng làm bộ dáng vô lực yếu đuối thêm hoàn hảo. Nhìn ả như tuyệt vọng, đôi tay rũ bên người, rưng rưng nước mắt nhìn Thương Sùng nói:
“Nhưng mà…tướng quân ngừoi có nghĩ tới vì sao Tiếu Nhi thành ra như vậy không?”
“Từ bỏ dáng vẻ bên ngoài chân chính của mình, đáng thương thay, khi phải dùng khuôn mặt của người khác để được ở bên cạnh người, Tướng quân, người cho rằng Tiếu Nhi như vậy sẽ vui vẻ sao?”
“Chẳng ai ép ngươi làm vậy! Mọi chuyện tới nông nỗi này đều do ngươi gieo gió gặt bão!”
“Gieo gió gặt bão ư? Ha ha…” THư Tiếu Nhi vừa khóc vừa cười. “Đúng rồi, là do Tiếu Nhi ti tiện, dám vọng tưởng mình được tướng quân người sủng ái. Là Tiếu Nhi si tâm vọng tưởng, cho rằng chỉ cần biến thành người mà người yêu thương, thì người… sẽ yêu ta.”
“Tướng quân, một trăm năm kề cận đó, chẳng lẽ đối với người mà nói thật sự không hề để ý sao?”
“Chưa từng để ý!” Thương Sùng dứt khoát, không mang theo một chút cảm tình đáp lời.
Thư Tiếu Nhi biết rõ là hắn nói thật, quả nhiên, người đàn ông này bạc bẽo đến vậy.
Bông nhiên, Thương Sùng hỏi ả: “Thư Tiếu Nhi, ngươi cho rằng ngươi làm vậy vì yêu ta sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?!”
“Không.” Thương Sùng cười nhạt. “Ngươi chỉ là muốn dựa vào ta lấy được những thứ mà ngươi muốn, hơn nữa ngươi biết rõ chỉ cần lưu lại ở bên cạnh ta, những thứ ngươi có được sẽ càng nhiều hơn nữa.”
“Trong mắt người Tiếu Nhi là người như vậy sao?” Thư Tiếu Nhi kinh ngạc mở to mắt, dáng vẻ như bị người mình yêu tát vào mặt trên đường cái.
“Chẳng lẽ không phải à?” Thương Sùng cười lạnh.
“Tướng quân, ngài thật sự trách oan Tiếu Nhi mà.” Thư Tiếu Nhi nói. “Trước khi gặp người, là người đã cầm tù ta. Đúng là, khi đó ta còn là một xà yêu chưa hóa thân thành người. Ma khí trên người của người đã giúp Tiếu Nhi gia tăng tu vi.”
“ Nhưng mà sau khi Tiếu Nhi đã biến thành người rồi, mọi điều Tiếu Nhi làm về người, đều vì muốn có lợi từ người sao?”