Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 303: Giống như từng quen biết




Thương Sùng đã nói tới như vậy rồi, rúc người trong chăn Sở Niệm chỉ còn biết thở dài, đúng là không còn cách gì khác.

Trề môi, Sở Niệm lần đầu tiên ghét mưa như vậy!

Thôi, dù sao cũng đã trễ như vậy mà còn bắt Thương Sùng chạy tới chạy lui cũng không tiện. Chỉ có một đêm mà thôi, ngủ cái là hết đêm.

Hai người không có cách nào gặp nhau để tâm sự, chỉ nói vài câu linh tinh rồi cúp máy.

Sở Niệm ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nhưng khi mở mắt ra không nghe thấy tiếng mưa làm cô không nhịn được mà cong môi cười.

Thời tiết tốt như vậy mà ngủ nướng thì đúng là đáng tiếc, nhất là trong lúc cô đang muốn gặp Thương Sùng đến vậy.

Tắm rửa sạch sẽ xong, thay quần áo, bỗng trong đầu Sờ Niệm bỗng bật ra một ý tưởng.

Dù sao thì đều là muốn gặp nhau, ai đi tìm ai cũng vậy mà, nên cô không gọi cho Thương Sùng mà cầm lấy túi đi ra khỏi cửa.

Giống như  lần đầu tiên đến nhà Thương Sùng vào buổi sáng, Sở Niệm mua đồ ăn sáng rồi bắt xe đi tới nhà Thương Sùng.

Quen chân đi qua hoa viên bỗng có một thân ảnh xinh đẹp hấp dẫn ánh nhìn của Sở Niệm.

Cô gái kia thật xinh đẹp, bộ váy liền làm cả thân hình như bừng sáng. Mái tóc đen quăn dài thả phía sau lưng như thác nước, vừa có chút lười  biếng, vừa gợi cảm, lại vừa không chê vào đâu được.

Nhưng mà… Cô ta biết mình sao? Sao cứ dùng ánh mắt này mà nhìn mình nhỉ?

Cô gái đứng cách Sở Niệm không xa chính là kẻ hôm qua bị Thương Sùng đuổi đi – Thư Tiếu Nhi.

À không nghĩ sẽ dễ dàng rời xa người đàn ông đó đến vậy, nhưng cái chính là ả không nghĩ tới ngay ở chỗ này nhìn thấy kẻ giống y như mình!

Không, là y như mình trước đây!

Thư Tiếu Nhi nắm chặt bàn tay, ả đương nhiên biết gương mặt kia có ý nghĩa gì với Thương Sùng!

Chỉ là trùng hợp sao? Hay là đó chính là chuyển thế luân hồi của người hắn yêu?

Quá đáng giận!

Thư Tiếu Nhi không có cách nào chịu đựng được việc mình vì Thương Sùng làm bao việc mà lại thất bại trong gang tấc. Ả cũng không có cách nào chịu được việc Thương Sùng dùng thái độ như vậy đối xử với cô gái khác.

Dù là chuyển thế luân hồi thì sao? Hắn tìm được thì sao? Là đồ của Thư Tiếu Nhi đừng ai mơ có thể cướp được!

Những kẻ nào có diện mạo giống như nữ nhân kia đều không thể sống ở trên thế giới này!

Nhìn đồ trong tay Sở Niệm, Thư Tiếu Nhi cười lạnh một tiếng, chân dẫm mạnh trên đôi giày mười phân hướng về phía cô.

Vốn là ả muốn dùng ảo cảnh trực tiếp giết chết con nhỏ ngu ngốc còn đang nhìn mình này… nhưng mà… đến gần mới phát hiện trên người cô được bao bọc bởi ánh sáng xanh mà chỉ có người đuổi ma có. 

Chẳng lẽ con nhóc này…… Là đuổi ma thế gia truyền nhân?

Nhanh chóng che kinh ngạc trong l òng, Thư Tiếu Nhi lật mặt nhanh như chớp, thảo mai dịu dàng cười. “Xin chào, em gái nhỏ.”

“Xin chào.” Dù đối với ba chữ ‘ em gái nhỏ ’ cảm thấy có chút bất mãn, nhưng người ta chào mình nên cô cũng không thất lễ được.

Theo thói quen cô cau mày. Sở Niệm nhìn Thư Tiếu Nhi, mở miệng nói: “Chúng ta…… Trước kia có gặp qua sao?”

Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái.

Lúc thấy cô gái này nhìn mình, Sở Niệm bỗng phát sinh cảm giác vô cùng kỳ quái trong lòng.

Giống như đã từng quen biết, nhưng lại xa lạ và nguy hiểm.

Rõ ràng chính là lần đầu tiên thấy, tại sao cô lại có cảm giác này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.