*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh gọi cho Tô Lực?” nghe tới đó Sở Niệm không nhịn được mà hỏi.
Vương Lượng gật đầu. “Đúng vậy, em cũng biết cục trưởng là bố của anh ấy.”
“Vậy Tô Lực nói như thế nào? Có nói tại sao ba hắn đột nhiên làm vậy?”
Vương Lượng nói Sở Niệm mới nhớ tới việc nhà của Tô Lực, nếu đã là ba của hắn, vậy chắc Tô Lực… cũng biết một chút lý do?
Sở Niệm tha thiết hỏi và ánh mắt kỳ vọng của cô làm Vương Lượng không biết làm sao, hắn áy náy xoa xoa tay, ấp úng cúi gằm đầu xuống.
“Tô đội trưởng nói, anh ấy cũng không biết tại sao ba ảnh làm vậy, nên…”
“Cho nên sao?!”
“Cho nên chúng ta trước hết cứ đưa người về cục đã rồi tính tiếp sau.”
Vương Lượng ấp a ấp úng nói làm Sở Niệm tựa hồ nghe ra chút kỳ quái. Nhưng không cho cô nghĩ kỹ, mấy cảnh sát phía sau đã nhao nhao lên tiếng.
“Vương Lượng, chúng ta cần phải đi.”
Vương Lượng ngước mắt gật đầu, sau đó đến cạnh Sở Niệm, nhẹ giọng nói với cô một câu.
Nếu không phải câu nói kia nội dung quá mức kinh khủng và cô không phải đang ở đó, cô thật sự cho rằng mình đã nghe lầm.
Thôi thì, nếu hắn nói hắn sẽ chiếu cố Thương Sùng, như vậy việc cô có thể làm cũng chỉ là đợi mà thôi.
Xoay người trở về, Sở Niệm nắm chặt tay, tuy rằng nói chuyện với Hoa Lệ và Cẩm Mặc nhưng đôi mắt cô vẫn không rời khỏi Thương Sùng:
“Cẩm Mặc, Hoa Lệ, để anh ấy đi nào.”
“Chị dâu!”
“Sở Niệm!”