“Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn đó từ ngươi, Thư Tiếu Nhi, ngươi đúng là khiến người ta phải hoài nghi.”
Những lời tình ý miên man cảm động như vậy mà Thương Sùng bảo là ‘vớ vẩn’ khiến Thư Tiếu Nhi đứng đó thật sự cảm thấy buốt giá trong lòng. Hai vai run rẩy vì chua xót, Thư Tiếu Nhi không biết vì sao trong giây phút này ả muốn khóc mà không khóc được.
Kết quả thế này đúng như Thương Sùng muốn thấy, hắn lười biếng bắt chéo chân, tay đan sau đầu.
“Nếu ta nhớ không lầm, mấy chục năm qua ta sống cực kỳ kín tiếng ở Mộ Thành. Đừng nói là bằng hữu hay tri kỷ, kẻ có thể thấy mặt ta cũng không quá năm người.”
“Tìm về chốn xưa có thể tìm thấy ta, nhưng mà Thư Tiếu Nhi, ngươi thật sự muốn nói với ta rằng mọi chuyện đều là trùng hợp sao?”
Thương Sùng lúc trước khi chưa tìm được Sở Niệm đều dừng ở mỗi địa phương sống một thời gian xong rồi chuyển tới nơi khác. Nhưng hắn cũng không muốn gặp phiền toái nên trước mặt người ngoài đều hủy đi hình ảnh của hắn trong đầu đối phương.
Đến nay hắn mới thôi việc này, Thương Sùng không cho rằng Hoa Lệ và Cẩm Mặc nhàm chán khiến Thư Tiếu Nhi đến Mộ Thành gây phiền phức cho mình.
Lạnh lùng nhìn cô ả, Thương Sùng cong môi nói tiếp: “Tự dưng mò tới cửa nhà, rồi chơi trò hủy tu vi đổi mặt, thậm chí lúc này còn nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta. Thư Tiếu Nhi, rốt cuộc còn cái gì mà ta chưa biết không?”
Ánh mắt tìm tòi của Thương Sùng thế nhưng lại làm cho Thư Tiếu Nhi trong nháy mắt nghĩ lại về bộ dáng lúc trong động ở Kỳ Lân Sơn. Lúc ấy hắn cũng dùng vẻ nghiêm túc đó nhìn mình, phảng phất như trên cõi đời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giống như đã hạ quyết tâm, ả ngước lên, nhìn hắn. Giọng ả vẫn ôn nhu dễ nghe như vậy, chỉ là không ai biết ả đi bước này thì phải đánh canh bạc nào.
“Tướng quân, chúng ta giao dịch một hiệp nghị được không?” Ả thừa nhận đến bây giờ chính mình cũng không dám cùng hắn nói điều kiện, hèn mọn cùng tự giễu từ đầu đến cuối đều nhược điểm trí mạng của ả.
Thương Sùng không nói, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.
Thư Tiếu Nhi nói: “Tiếu nhi có thể đem tất cả những gì mình biết đúng sự thật nói cho người, nhưng là tướng quân, người cũng biết dưới bầu trời này trước nay đều không có bữa trưa nào là miễn phí.”
Thương Sùng trầm mặc, một lúc sau ý vị thâm trường mà nhướng mày. “Đáp án thực đáng giá cho ta đáp ứng ngươi?”
“Đáng giá, thậm chí vượt qua những điều mà người phỏng đoán đó.”
“Được.” Thương Sùng đứng dậy. “Chỉ cần câu trả lời của ngươi làm ta vừa lòng, thì trừ việc ta không thể yêu ngươi ra, ta Thương Sùng đều có thể đáp ứng ngươi.”
…
Nghe xong Hoa Lệ kể lại mọi việc, Sở Niệm đứng ở phòng khách, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cô không thể nào nghĩ ra người đàn ông vốn vẫn luôn sủng cô tới tận trời, thế nhưng sau lưng cô lại làm cho cô nhiều việc tới vậy.
Không muốn cho cô gặp nguy hiểm, cho nên khiến Cẩm Mặc trúng cổ độc. Không muốn cô chịu áp lực nên đem Tuyết Nhạc nhường cho người khác không điều kiện.
Có lẽ nếu không phát sinh chuyện ngày hôm nay thì Sở Niệm cả đời này cũng không biết Thương Sùng để ý mình tới vậy.
Khiếp sợ, cảm động, thậm chí còn có chút tức giận.
Sở Niệm thật sự trong giây lát không biết nên diễn tả mọi cảm giác trong lòng mình thế nào.
Nhớ tới gã S vẫn ẩn mình trong bóng tối muốn đòi mạng mình, Sở Niệm cắn răng rời khỏi nhà Thương Sùng.
Nhìn bóng dáng cô nhanh chóng rời đi, Hoa Lệ níu Cẩm Mặc bên cạnh lẩm bẩm: “Cẩm Mặc, lần này em xúc động làm vậy là đúng hay sai đây?”
“Nửa này nửa kia.” Cẩm Mặc nhẹ nhàng cong khóe môi. “Cô ấy có sứ mệnh của mình, bây giờ học cách trưởng thành cũng không phải quá trễ.”
Chủ nhân luôn bảo hộ cho Sở Niệm quá tốt, sợ cô bị thương, sợ cô bị khổ.
Cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố tuy làm người ta cảm thấy thật tri kỷ nhưng mà chủ nhân đã quên mất đi thân phận của Sở Niệm.
Sở Gia từ con cháu thịnh vượng truyền tới đời này chỉ còn mỗi Sở Niệm,ngoại trừ việc trừ tà đuổi ma thì cô còn là truyền nhân của Sở gia.
Về sau cô ấy sẽ trải qua bao nhiêu việc, vậy nhân việc này cũng nên khiến cô ấy nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn.
S có lẽ là một cánh cửa trong cuộc đời cô ấy, dù không có chủ nhân, thì Sở Niệm cũng cần phải tự mình đối mặt.
Đóa hoa kiều diễm trong lồng kính đúng là làm người khác hâm mộ, nhưng mà quá ỷ lại sẽ khiến người ta không thể tự mình trụ vững.
Mười ngày nữa Sở Niệm 21 tuổi, theo nhân loại thì đã tới tuổi trưởng thành rồi. người trưởng thành cần phải đối mặt với những việc của mình, cô cũng phải dùng cách của người trưởng thành đi phân tích, giải quyết những kẻ gây phiền toái cho mình.
Chủ nhân là Cường Giả (kẻ mạnh) cực kỳ hiếm thấy trên thế gian này, cường giả đi cùng kẻ yếu… Cẩm Mặc hiểu, Hoa Lệ hiểu, Sở Niệm… Cũng nên hiểu.
Dù sao sự tình đã phát triển trở thành như vậy, tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít lệch khỏi quỹ đạo mình tính toán lúc trước, nhưng mà có thể làm chủ nhân bớt chút tâm tư, giờ phút này Cẩm Mặc cảm thấy đáng giá.
Thế gian vạn vật đều có quy luật sinh tồn cần tuân thủ, người là như thế này, yêu là như thế này, ma cũng cũng là như thế.
Trốn tránh cùng bảo hộ vĩnh viễn đều không thể giải quyết vấn đề, chỉ có nhìn thẳng đối mặt mới có thể khắc phục khó khăn vướng mắc.
Thu hồi suy nghĩ, Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ nhìn nhau, sau đó đồng thời biến mất phòng khách.
Ba giờ sáng.
Sự yên tĩnh làm người ta vừa yêu vừa sợ.
Về nhà chào hỏi bà xong, Sở Niệm suy sụp lại tự trách ngồi ở trên sô pha.
Hai mắt cô có chút mờ mịt, mái tóc đen dài vì chạy vội mà hỗn độn rối bời trước ngực. Cô không cử động, nên bà nội không có cách nào đoán ra tâm tình.
“Niệm Niệm… con không sao chứ?” Thương Sùng bị cảnh sát mang đi làm bà cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, không nghĩ ra trong việc này có ẩn tình gì khiến cho trái tim Sở Niệm như bị treo lên.
Bà vốn là không nghĩ tới sẽ nói cho cô nghe những việc về Miêu gia, nhưng mà… thôi thì, một ngày nào đó cô cũng sẽ biết đến.
Có chút lo lắng nhíu mày, bà bay tới bên người Sở Niệm, từ từ mà nói: “Con cũng đừng trách trước giờ bà không nói con nghe việc này, với bà an toàn của con vẫn là quan trọng nhất.”
Sở Niệm cố tình không nói gì về Thương Sùng tên cho nên bà cũng đành vờ như không biết.