Trong giây lát, lúc thì vang lên tiếng ‘nội đá ả đi’ rồi lại ‘đúng rồi, cứ thế đánh mụ ta’
Âm thanh náo loạn của Sở Niệm làm Tử Lam Sam phát cuồng, lệ khí trong mắt nhìn sang gương mặt Sở Niệm đang lè lưỡi với mình, ả phất tay, một đám bột lóe sáng xanh ập vào mặt cô.
Muốn hạ cổ ư?
Bà nội bị Tử Lam Sam đeo bám khi thấy đám phấn cũng đã biết là gì. Theo bản năng muốn chạy qua bảo vệ cô nhưnglại bị Tử Lam Sam cản lại.
Dưới tình thế cấp bách, bà đành hô to: “Niệm Niệm cẩn thận.”
Bột phấn tỏa sáng xanh lục khi mới tung ra, nhưng sau vài giây thì đã dường như biến mất trong bóng đêm. Ban nãy vì trợ uy cho bà nên Sở Niệm không để ý, tới giờ nghe bà nhắc nhở thì mọi chuyện dường như… đã chậm.
Bột phấn chạm vào vạch chu sa và bát quái cháy lên tạo thành mùi rất buồn nôn. Một chút bột rơi trên mặt đất thì hiện ra thành những con trùng đen tuyền.
Cảm thấy có thứ gì đang bay tới mình, Sở Niệm ngây người… bỗng nhiên có người bế cô lên từ phía sau.
Mùi hương quen thuộc ập tới, vẫn là gương mặt lạnh lùng mà cô hằng mê luyến. Dường như sợ mọi việc chỉ là ảo giác, Sở Niệm mau chóng quay đầu nhìn Thương Sùng đã chuyển cô ra phía sau bảo hộ.
“Thương Sùng, anh… anh đã đến rồi.”
Thấy trời đã gần sáng, Sở Niệm vốn cho rằng Thương Sùng không tới được, nhưng ngay lúc này hắn lại xuất hiện. Lại một lần nữa hắn cứu cô. Lần một lần nữa hắn đã giữ lời.
Kích động lao vào lòng hắn, hai vai cô run rẩy là người thấy đau lòng: “Anh đến rồi, anh thật sự tới rồi. Thương Sùng, em không phải đang nằm mơ chứ.”
Phất tay tan đi cổ trùng, Thương Sùng nhìn Tử Lam Sam, đem Sở Niệm ôm vào lòng. Duy trì vẻ ôn nhu đến mê người, hắn hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em chỉ có trong mơ mới thấy anh sao?”
Sở Niệm cắn môi, lắc đầu thật mạnh. Dù trong lòng còn nhiều điều muốn nói cùng hắn, nhưng nghĩ tới an toàn của bà nên cô vẫn cố bình tĩnh lại.
Vốn dĩ gặp phải một quỷ tiên tu đạo đã khiến cho Tử Lam Sam có chút khó giải quyết, hiện tại lại còn thêm một Hạn Bạt đối phó ả, vậy hôm nay ả xác định không thoát khỏi rồi. Nhanh chóng chuyển mắt, Tử Lam Sam nhảy lên, bay lơ lửng trên cao.
Xác định khoảng cách an toàn, Tử Lam Sam cau mày =, lạnh lùng nói: “Hạn Bạt, ngươi hà tất phải chấp nhất tại đây?! Cùng chúng ta đối nghịch, đó là kết quả ngươi muốn sao?”
Đánh nhau quả thật làm bà nội tiêu hao không ít pháp lực, sắc mặt bà tái nhợt bay tới cạnh Sở Niệm, ba người tạo thành một tường vây phòng ngự không thể phá nổi.
Sắc mặt bà rất tệ làm cô thật sự lo lắng. trong khi Tử Lam Sam cùng Thưng Sùng đối đầu, cô hỏi nhỏ: “Nội à, bà khỏe không?”
“Yên tâm, không có gì trở ngại.” Cũng may tướng quân tới kịp, bằng không thì thì dù bà phải hôi phi yên diệt cũng phải lấy mạng của Tử Lam Sam!
Như đang lo lắng, bà nhìn không trung sáng dần lên, “Niệm Niệm sắp sáng rồi, về nhà trước đi.”
“Nhưng anh ấy còn ở đây, Tử Lam Sam tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Ở ảo cảnh Thương Sùng đích xác ép Tử Lam Sam rời đi, nhưng vận may như vậy… sẽ có lần thứ hai sao?