Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 342: Người đừng khóc




Ngay từ đầu Sở Niệm thật sự không nghĩ tới thân phận chân chính của bút tiên sẽ là Trịnh Nam, cô gái mặt mày thanh lãnh cao ngạo như vậy, làm cô cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Đào Phỉ là người khởi xướng chuyện này, có lẽ... chuyện xưa phía sau còn ẩn giấu rất nhiều điều mà người ta không cách nào hình dung được.
Buổi chiều khi nghiên cứu ảnh trên điện thoại của Tiểu Vi, nhìn bốn cô gái tươi cười như hoa làm cô cảm thấy thật đáng tiếc.
Tiểu Lộ có lẽ là người vô tội nhất, chỉ vì nhất thời ham chơi mà trở thành vật bồi táng cho người khác.
Đào phỉ nhiệt tình hỗ trợ chơi, trong măt lại có nhàn nhạt vui sướng khi người gặp họa, Sở Niệm suy đoán, nếu không phải Tiểu Lộ tử vong, cô gái này cũng sẽ tuyệt đối không nhắc nhở Thích Tiểu Vi vào phút chót.
Tình bạn giữa con gái vốn vẫn vô cùng mẫn cảm và yếu ớt, nhìn qua thì có vẻ rõ ràng rồi, làm bạn tri tâm… nhưng thực ra chỉ cần một chuyện nhỏ thôi là có thể hoàn toàn làm đảo điên mối quan hệ giữa các cô với nhau.  
Thích Tiểu Vi lúc trước đã nói với Sở Niệm về những việc trong ký túc xá. Gia cảnh giàu có có lẽ mới chính là ngọn nguồn của sự tự ti trong mỗi người.  
Nhiệt tình rộng rãi tưởng như làm cho người ta vui vẻ, nhưng thực ra hạt giống ghen ghét đã được gieo trồng từ rất lâu rồi.
Đến tột cùng là nguyên nhân gì mới có thể làm cho Đào Phỉ nguyện ý phối hợp với Trịnh Nam luôn không hợp với mình? Còn Trịnh Nam… lại âm thầm yêu thích Thích Tiêu Vi từ khi nào?  
Nếu không phải xem lại những tấm ảnh Trịnh Nam nhìn ngắm Thích Tiểu Vi từ nhiều góc độ khác nhau, Sở Niệm cũng không làm sao hình dung ra được, một cô gái thanh lãnh cao ngạo… vậy là luôn yên lặng yêu cô bạn cùng phòng...
Ánh măt mê luyến đến vậy, ánh mắt chuyên chú thật quen thuộc với người từng trải trong tình yêu như Sở Niệm khiến cô không tin rằng mình sẽ phán đoán sai lầm.
Dù cho cô trước nay đều không có bất cứ kỳ thị gì với tình cảm đồng tính, nhưng tình yêu bất thường đến vậy cũng không phải là điều mà Trịnh Nam vốn giản đơn có thể chịu được.  
Người mình thích, yêu người con trai khác.
Nhìn Thích Tiểu Vị bị Điền Húc nhục nhã cự tuyệt, Trịnh Nam trong lòng khẳng định cũng không chịu nổi.
Là khi nào co ta lựa chọn tự sát?
Là bởi vì không thấy hy vọng, hay là… không muốn buông tay.
Thích Tiểu Vi từ trong hôn mê tỉnh lại vốn chưa kịp mở mặt, thì nghe thấy âm thanh trong phòng.
Từ đoạn đối thoại không thể tưởng tượng được, nghe thấy tên Trịnh Nam làm cô cau mày.
Hóa ra mùi nước hoa mình ngửi thấy đúng là cô ấy… Thích Tiểu Vi nhớ lại sinh nhật năm ngoái của Trịnh Nam cô đã đặt hàng tặng bạn chai Chanel number 5 phiên bản giới hạn để tặng.
Có chút không chấp nhận được sự thật, cô mở to hai mắt, không chỉ đau lòng mà còn là đau lòng nhất!
Không dám tin tưởng cô gái váy đỏ với mái tóc dài đến eo kia, cô bưng kín miệng, lui về sau một bước. “Nam Nhi, bà… bà làm sao lại biến thành dạng này?!”
Trước mắt đột nhiên lại nhiều thêm một Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam kinh ngạc một chút, sau đó cau chặt mày.
Gió thổi tung bay mái tóc đen dài, vẫn là khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, chỉ tiếc đôi mắt đã biến thành trắng dã.
Kinh ngạc nhìn Thích Tiểu Vi trước mặt, Trịnh Nam cắn răng, biết chính mình bị lừa!
Chính mình thật ngốc, không phải sao?
Thích Tiểu Vi trước nay đều sẽ không yên ắng như vậy với mình, dù mình có làm sai thì cô ấy vẫn đau lòng vì mình cơ mà.
Giống như một việc vô cùng xấu xa bị công bố thiên hạ, Trịnh Nam lúc này đột nhiên thu tay, che mặt. Cô ta cũng không dừng lại nghĩ thêm gì, vội vàng xoay người, không cho Thích Tiểu Vi tiếp tục bước về phía trước. “Đừng tới đây! Ta không cho ngươi tới đây!”
“Nam Nhi…… Ngươi thật là Trịnh Nam sao?” Thích Tiểu Vi mắt rưng rưng tràn đầy đau lòng, cô không hiểu bạn tốt nhất của mình.... tại sao bỗng nhiên biến thành cái dạng này.
Bút tiên, Trịnh Nam…… Chính mình, chính mình rốt cuộc đã làm cái gì!
Người sau lưng khóc thút thít làm Trịnh Nam cũng đau lòng, cô ta nắmchặt đôi tay, cắn môi dưới, mở miệng nói: “Tiểu Vi, ngươi…… Ngươi đừng khóc.”
“Nam Nhi, vì sao bà lại là bút tiên? Vì sao mọi việc lại biến thành như vậy?”
“Tiểu Vi… Ngươi đừng hỏi.” Yên lặng yêu thầm là điều mà Trịnh Nam vẫn giấu kính trong lòng, là bí mật hèn mọn nhất của cô, cô tình nguyện để Thích Tiểu Vi trước nay cũng không biết những việc này.
“Đừng hỏi?” Thích Tiểu Vi cười khổ. “Sự tình đã tới nước này rồi, Nam Nhi, bà còn không cho tui hỏi mọi việc ư?”
“Điền Húc, Tiểu Lộ, Đào Phỉ, bọn họ đều bạn của chúng ta mà!”
“Bọn họ, bọn họ! Thích Tiểu Vi, vì sao trong mắt ngươi trước giờ chỉ có bọn họ chứ?!” Trịnh Nam cuối cùng cũng đã bùng cháy vì câu nói của Thích Tiểu Vi. “Trịnh Nam ta đây, đã bao giờ ngươi quan tâm chưa?”  
Trịnh Nam tê tâm liệt phế chất vấn làm Thích Tiểu Vi tim như đao cắt. Cô biết mình đã làm không tốt, bằng không thì Trịnh Nam chết khi nào, côcũng không biết.
Không nói nên lời, cô khóc thút thít, Thích Tiểu Vi nhìn Trịnh Nam, áy náy, thậm chí là tự trách. “Nam Nhi…… Xin, xin lỗi.”
Trịnh Nam buồn bã cười, trong lòng rối rắm. Cũng không tức giận như bán nãy, cô ta thậm chí muốn làm cho mình nhìn ôn nhu một chút. “Tiểu vi, còn nhớ rõ tháng mười một năm trước không?”
“Nhớ rõ.” Thích Tiểu Vi khóc thút thít gật gật đầu, tháng 11 năm ngoái nghỉ dài hạn, cũng là lần đầu tiên Điền Húc cự tuyệt mình ở tiệc của trường.  
“Sau khi khai tiệc của trường ngươi khóc thật thương tâm bỏ chạy ra ngoài trốn,  ta tìm như thế nào đều tìm không thấy.” Trịnh Nam đong đưa thân mình, ánh mắt đau lòng lại có cảthâm tình nhìn Thích Tiểu Vi. “Sau khi ngươi bỏ đi ba tiếng, ngươi gọi điện cho ta, cũng chính là ở lúc ấy, ta gặp tai nạn xe cộ…chết khi đang chạy tới chỗ ngươi đang say.”  
“Nam Nhi……” Thích Tiểu Vi áy náy không thôi khóc đến ngã ngồi ở trên mặt đất, cô không thể nào nghĩ được ngày đó Trịnh Nam vì chính mình, xảy ra tai nạn xe cộ.
“Tiểu Vi…… Ngươi đừng khóc.” Trịnh Nam tan nát cõi lòng cong cong khóe môi, ngồi xổm xuống, tiếp tục nói. “Ngày đó buổi tối lúc đầu ta cũngthực sợ hãi, chính là sau đó, ta phát hiện chết đi như vậy, có lẽ là hồi báo tốt nhất mà ông trời cho ta.”
“Ta vẫn như cũ có thể ở bên cạnh ngươi cùng ngươi, nhìn ngươi cười, cùng ngươi khóc thút thít. Trước kia rất nhiều việc không có cách nào làm được, hiện tại đều có thể làm tới rồi. Tiểu vi, ta Trịnh Nam đã không còn là kẻ trước đây phải che dấu chính mình mới có thể tồn tại.”
“Ta biết ngươi vẫn luôn thực thích Điền Húc, cho nên ta khiến Đào Phỉ an bài trò chơi nhàm chán kia. Thằng nhóc đáng giận kia dám đối với ngươi như vậy… Tiểu Vi, ngươi cũng không biết thời điểm Điền Húc chết … Có bao nhiêu buồn cười.”
“Nam Nhi…… Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy? Điền Húc hắn…… Hắn cũng là vô tội mà.”
“Vô tội? Ha ha…” Trịnh Nam đứng dậy cười lạnh một tiếng, đồng tử màu trắng làm cô ta có vẻ dị thường quỷ dị. “Ta chỉ cảm thấy Điền Húc như vậy đối với ngươi, nên nghĩ đến về sau kết cục của hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.