Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 346: Thực sự có chút đồng tình




Trần Đông mím chặt môi biểu thị lập trường, dám đối lập cùng quỷ sai, Sở Niệm… ngươi đúng là chọc tổ ong vò vẽ mà!
Trong lòng dù biết nếu dám chọc giận Trần Đôn thì ngày tháng sau này của mình sẽ không tốt đẹp gì, nhưng Sở Niệm cũng hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể để cho Thích Tiểu Vi xảy ra chuyện.
Quần áo Trịnh Nam lại biến thành màu đỏ tươi, chỉ có điều lúc này cô ta dùng lệ khí chỉ vì muốn bảo hộ cho tính mạng của Thích Tiểu Vi.
Trong phòng duy trì không khí trầm mặc, giống như vận sức chờ bùng phát, ai cũng căng thẳng trng lòng.
Không nghĩ tới mọi việc diễn biến quá mức phức tạp như vậy, Sở Niệm ôm quyền, hướng về phía Trần Đông cúi đầu.
“Quỷ sai đại nhân, mọi việc hôm nay đều do Sở Niệm không xử lý chu đáo. Sở Niệm đảm bảo sẽ hoàn toàn xóa hết ký ức của cô ấy, thỉnh quỷ sai đại nhân hạ thủ lưu tình.”
Trần Đông yên lặng, đối với một lão quỷ thì hắn căn bản không có bất cứ cảm tình gì cả. Ánh mắt đỏ đầy lệ khí vẫn còn nguyên, Sở Niệm biết sát ý trong lòng Trần Đông vẫn chưa tan.  
Phải làm sao để hóa giải đây… phải làm sao mới có thể khiến Trần Đông buông tha cho Thích Tiểu Vi?
Vốn là chỉ muốn Trần Đông đưa Trịnh Nam đi thôi, hiện tại sao lại thành ra thế này?
Sở Niệm đau đầu, việc này thật đúng là khó làm!
Tựa hồ nhận thấy Trịnh Nam đang muốn động thủ cùng Trần Đông, Sở Niệm lao lên phía trước một bước quát:
“Trịnh Nam, nếu ngươi không muốn Tiểu Vi chôn cùng thì đừng có làm cái gì hết!”
Trịnh Nam cắn răng, nhíu mày, cuối cùng vẫn là lơ lửng tại chỗ, không nhúc nhích.
Một con lệ quỷ tép ríu muốn đánh nhau cùng quỷ sai, Trịnh Nam thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà.
Không nói tới Trần Đông sẽ dùng cách gì trong vài phút xé nát Trịnh Nam, mà ngay cả mình cùng Thích Tiểu Vi cũng không còn sống mà rời khỏi đây.
Hạ quyết tâm rất lớn, Sở Niệm quỳ một gối trên mặt đất. Cô nhìn chằm chằm trần đông, sau đó mở miệng nói: “Quỷ sai đại nhân, chỉ cần ngài hôm nay nguyện ý buông tha cố chủ ta, Sở Niệm nguyện ý dùng ba năm thọ mệnh trao đổi!”
Nghe Sở Niệm nói như vậy, Trần Đông vẫn luôn không dao động sau cùng cũng  có chút phản ứng. Ông kinh ngạc cau mày, lấy tay đỡ đỡ mắt kính, sau đó nói với Sở Niệm: “Ngươi dùng thọ mệnh để bảo hộ một người không liên quan, Sở Niệm, như vậy đáng giá sao?”
“Có đáng giá hay không, trong lòng ta tự hiểu rõ.” Sở Niệm nhìn chăm chú Trần Đông, từng chữ một nói ra.
Thọ mệnh của đuổi ma nhân vốn dĩ quý giá hơn rất nhiều so với người thường, sống bớt ba năm thôi mà, Sở Niệm khẽ cắn môi, coi thì cứ thế bỏ qua đi!
Cô có thể cảm giác được Trần Đông dao động, chỉ cần thêm chút thời gian nữa là có thể bảo vệ được tính mạng của Thích Tiểu Vi rồi. 
Cũng không phải là thánh mẫu gì, chỉ là cô đã đáp ứng người khác thì Sở Niệm sẽ nhất định phải làm được.
Từng phút giây trôi qua, Trần Đông vẫn còn đa nghi máu lạnh trầm ngâm do dự.
Sở Niệm lúc này thật đúng là không có thời gian đi hỏi tiếp về luân hồi của Trịnh Nam, có nhân thì có quả, hoặc là… đây cũng chính là số mệnh của cô ta.
Quỳ trên mặt đất hơi ẩm lâu làm cho Sở Niệm vô cùng khó chịu, cô vẫn cắn chặt răng, thẳng người.
Bỗng nhiên một mùi hương phấn quen thuộc ập vào mặt cô, Sở Niệm thở dài, quả nhiên thật đúng là họa vô đơn chí a!
Hình bóng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Niệm, Tử Lam Sam hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hướng về phía  Trần Đông đánh tới.
Nhìn hai quỷ hồn trước mắt đánh nhau khí thế ngất trời làm Sở Niệm quỳ trên mặt đất vừa buồn bực vừa kinh ngạc.
Lúc nãy cô còn tưởng Tử Lam Sam tới giết mình cơ mà. Làm sao đảo mắt một cái, quỷ tiên này lại cùng Trần Đông… đánh nhau?
Chẳng lẽ Tử Lam Sam cùng Trần Đông có thù oán? Bằng không kêu là cô ta giúp mình, đúng là lạ lùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.