Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 422: Một cái nhìn khác




Thương Sùng nói như vậy khiến Hoa Lệ kinh ngạc há to miệng. Rõ ràng chính là một người mang dáng vẻ vương giả trời sinh, tự ti gì đó… thật đúng là hoàn toàn không giống hắn.
Khó mà tin được mà trễ miệng, Hoa Lệ nhìn Thương Sùng, rất muốn biết sự tình tiếp theo.
Giống như tình tiết trong các phim chiếu trên TV, Thương Sùng tính cách cao ngạo ngay từ đầu cũng không đem Sở Niệm để ở trong lòng. Tuy rằng lúc ấy nàng là công chúa Ngu Khê dưới một người trên vạn người, nhưng là một tướng quân, việc hộ quốc mới là điều quan trọng nhất trong lòng hắn.
Hai người tính cách.   MeoMup rõ ràng cách xa vạn dặm, một hỏa một băng, thậm chí đương triều hoàng đế đều thấy bọn họ hoàn toàn không hòa hợp nổi.
Ngàn năm trước Sở Niệm tính tình không giống các công chúa khác, dịu dàng nhu thuận rụt rè, nhưng Thương Sùng vẫn bị cô khơi lên ham muốn chinh phục.
Hắn thờ ơ, cô đeo bám.
Hắn chán ghét, cô nghĩ ra thêm nhiều cách khiến hắn thêm tức giận.
Mọi chuyện đối nghịch chính vì làm cho Thương Sùng nhớ kỹ chính mình, nhớ tới lúc ấy bị cô chọc cho tức điên người, Thương Sùng không khỏi cong lênMeoMup miệng.
Cách hành xử lập dị tinh quái này thật đúng là cách Sở Niệm làm. Hoa Lệ cong môi cười, đứng dậy thay cho cô một chai dịch truyền mới.
Cẩn thận chỉnh tốc độ, Hoa Lệ hỏi: “Phải chăng như vậy mà chủ nhân dần thích cô ấy?”
“Không phải.” Thương Sùng mặt mày ôn nhu mà lắc lắc đầu. “Ngược lại, lúc ấy thật đúng là chỉ muốn cho nàng không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta.”MeoMup
Năm lần bảy lượt khiêu khích đến cuối cùng thật đúng là làm hắn nhớ kỹ đại danh Ngu Khê công chúa, chỉ là đừng nói động tâm, lúc ấy Thương Sùng thậm chí không muốn nhìn hắn thêm một chút nào.”
Tự trọng trong lòng nam nhân chính là điểm chết người, sự tự ti bắt đầu biến thành chán ghét, từ làm lơ sau cùng đã biến thành không thể nhẫn nhịn.
“Chủ nhân.” Hoa Lệ lúc này tất cả đều là lòng hiếu kỳ. “Chẳng lẽ ngươi hướng nàng phát hỏa?”
Thương Sùng nhấp môi gật gật đầu, hồi tưởng lại làm hắn có chút áy náy nhăn trán. “Phát hỏa đó là tất nhiên, ta lúc ấy… Còn cùng nàng nói một câu nói.”
“Nói cái gì?”
Thương Sùng nhắm mắt, hít sâu một hơi. “Ta nói ta Thương Sùng dù cưới một người đàn bà ngu ngốc bệnh tật, cũng… tuyệt đối không nhìn tới ngươi.”
“…” Hoa Lệ vô ngữ, chủ nhân có cần tàn nhẫn như vậy không chứ.
Dù với bất cứ người phụ nữ nào thì nói ‘tôi không yêu cô’ đã là đả kích rồi, huống hồ gì…MeoMup
Đã không yêu, còn không có khả năng yêu, chán ghét càng thêm… cuối cùng cả hai thành người xa lạ.
Hoa Lệ không khỏi đau lòng cho công chúa Ngu Khê ngàn năm trước.
Dù sao thì ngày xưa nữ theo đuổi nam là điều chẳng dễ dàng gì.
Cô tức giận bất bình mà chu môi, Hoa Lệ nói: “Hoa Lệ nếu là Sở Niệm, liền kêu cha mình chém đầu người!”
Thương Sùng cười khổ: “Nếu là chém cũng tốt, chỉ là… như vậy cũng không phải việc nàng có thể làm.”
Thời đó, hoàng quyền là to nhất, chỉ cần một đạo thánh chỉ chỉ hôn thì Thương Sùng hắn không thể kháng mệnh không tuân theo. Nhưng vì lòng tự trọng nên với thân phận công chúa, nàng cũng chưa từng dùng thân phận của mình cưỡng bách hắn.
Vốn tưởng rằng sự tình phát triển đến đây, Sở Niệm cũng không có khả năng lại quấn lấy hắn. Ai ngờ một tháng sau khi lên đường xuất chinh, Thương Sùng phải nhìn công chúa Ngu Khê tâm tính cao ngạo với ánh mắt hoàn toàn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.