Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 50: Ghen tị




Thương Sùng nhếch môi, ngồi đối diện cô, nói: “Ở cùng Tô Lực một ngày đã học được mắng chửi người rồi, thật không tệ.”
“Cái gì gọi là tôi và Tô Lực ở chung một ngày, rõ ràng là anh mất tích trước! Ít nhất vào xế chiều lúc ra cửa tôi còn nói cho anh biết, lát nữa tôi muốn đi gặp Tô Lực. Còn anh thì sao? Vừa đi chính là ba ngày, anh từng nói gì với tôi hả!”
“Cho nên em liền đi hẹn hò với anh ta, phải không? Sở Niệm, em viện cớ này cũng quá kém rồi.”
“Sao tôi phải viện cớ chứ?” Mặt Sở Niệm đỏ lên, trong lồng ngực bị đè nén khiến cô phải hít sâu để giảm bớt.
“Được, cứ coi như là tôi viện cớ đi, còn anh thì sao? Chuyện anh mất tích không trở về, anh lấy cớ gì với tôi đây? Thương Sùng, anh đừng tưởng rằng Sở Niệm tôi không biết nổi giận!”
“Em đừng quên, hiện tại chỗ em đang ở là nhà tôi! Sao nào, tôi đi đâu còn phải xin phép em trước ư? Sở Niệm, có phải gần đây tôi đối xử với em quá tốt nên em quên luôn thân phận của mình, đúng hay không!”
Tiếng nói của Thương Sùng không lớn, lại khiến Sở Niệm cảm thấy từng chữ như đâm thẳng vào trong lòng cô.
Đau đớn, rất đau. Giống như có người nắm lấy trái tim cô, muốn nhổ tận gốc ra vậy.
Thân phận, xin phép. Mấy chữ này liên tục vang lên trong tai cô, Sở Niệm cảm thấy mũi mình hơi xót, đôi mắt có chút nóng.
Cô cúi đầu, bả vai bắt đầu khẽ run rẩy. Cô không hiểu bản thân là sao, hơi nước trong mắt cũng chỉ có thể dựa vào đau đớn trên miệng để ngăn lại.
Thương Sùng cũng yên tĩnh trở lại, một tay che hai mắt mình, đầu ngửa về phía sau. Anh thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cố gắng khắc chế sự táo bạo và áy náy trong lòng.
Nhớ lại sự điên cuồng ban nãy, không hề kiêng nể gì đánh thẳng vào đầu óc anh. Anh nắm chặt quả đấm, ngăn trở đôi mắt bởi vì khát máu mà biến thành đỏ rực.
Trong cổ họng rất khô, khô đến nỗi làm cho anh không nói nổi một câu. Anh muốn nói xin lỗi với Sở Niệm, muốn nói với cô, mình nổi điên cũng chỉ vì ghen tị thôi.
Nhưng mà......Dù khởi động cồ họng thế nào, cũng không phát ra tiếng nào. Giờ khắc này, Thương Sùng cảm giác mình như một kẻ vô năng, bất lực, giận chó đánh mèo người khác.
Hai người bọn họ cứ giằng co như vậy, trong một phòng khách to như vậy lại yên tĩnh làm cho người ta khổ sở.
........
Gặp lại Sở Niệm đã là ngày hôm sau ở trong sân trường rồi. Quầng thâm dưới mắt khiến cô trông có chút tiều tụy, cô gần như thức trọn một đêm, vội vàng thu dọn đồ đạc, vội vàng rửa sạch đồ. Cô mang ga giường và quần áo mình đã mặc qua đều giặt sạch sẽ,-.gian phòng, sàn nhà, thậm chí ngay cả buồng vệ sinh cũng quét dọn không nhiễm một hạt bụi. Giống như là muốn lau đi mọi dấu vết của mình ở trong ngôi nhà này, lau hết sự thân thiết mà anh và cô đã rất khó để lập lên trong những ngày qua.
Cô kéo Nhạc Du, khi thì mỉm cười khi thì làm nũng, nhưng lúc đi ngang qua anh, trên mặt cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, lạnh đến mức ngay cả một khóe mắt cũng không chịu cho anh.
“Thầy Thương, thầy Thương.......”
Tiếng nói từ phía sau truyền đến làm cho Thương Sùng đang đứng trên hành lang hoàn hồn, anh nhíu mày, xoay người lại. Đôi mắt đen giống như hắc thạch lạnh như băng, nhanh chóng quan sát cô gái đi đến đứng ở trước mặt mình này.
Bộ dạng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tóc dài đen nhánh buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản. Áo sơ mi trắng phối với bộ đồ công sở màu đen, vóc người không tệ, làn da cũng được bảo dưỡng vô cùng tốt. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to ngập nước, cộng thêm đôi môi đỏ mọng như nước, không cần bất cứ sự trang điềm nào.
Trương thành không tệ, nhưng mình giống như không quen biết cô gái ấy.
“Xin chào, có chuyện gì không?” Thương Sùng hỏi.
“Chào thầy Thương, tôi tên là Tần Tâm Nhu, là giảng viên thực tập vừa từ trường khác chuyển tới. Hiệu trưởng nói trong lúc tôi ở đây thực tập ba tháng, trước tiên cứ làm trợ giảng cho anh. Về sau, xin chiếu cố nhiều hơn.” Cho dù trong lòng Tần Tâm Nhu căng thẳng muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh và lễ phép. Bên miệng lộ ra ý cười hợp lý, đưa tay ra làm tư thế nắm tay.
Nửa tháng trước bị bạn thân kéo đến xem tiết dạy của người đàn ông trước mắt này, nói dễ nghe là đến dự, nói không dễ nghe thì chỉ là muốn xem tướng mạo anh mà thôi.
Sau đó, cũng chính trong một tiếng đồng hồ vào ngày đó, Tần Tâm Nhu luôn luôn tâm cao khí ngạo đã thầm yêu thầy Thương đứng ở trên giảng đài, thậm chí còn không biết mình là ai.
Trong khoảng thời gian này, cô dùng rất nhiều cách, thậm chí không tiếc vận dụng mối quan hệ trong nhà mới được đến nơi này. ;;;’ll..,,q,q,q,đon,,,,,===Song, những thứ này đều không quan trọng. Đối với Tần Tâm Nhu mà nói, có thể chờ ở bên cạnh anh, cũng xem như thành công rồi.
Dù sao, trước tiên phải làm cho anh quen biết cô rồi mới có thể yêu cô đúng không?
Thương Sùng nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, cánh mũi giật khẽ rất nhỏ. Rất thơm, hương bách hợp nhàn nhạt xen lẫn mùi trầm hương. Nhìn như trong sáng hào phóng, nhưng lại giấu giếm huyền cơ.
Bây giờ giảng viên thực tập cũng bắt đầu dùng nước hoa mê người như vậy rồi hả? Hay là cô có thâm ý khác?
Ở trong trường này, anh nhiều lắm chỉ được xem là giảng viên thực tập dạy thay thôi, lại không phải là nhân vật dạy chính, sẽ trợ giúp được gì chứ?
Trong mắt nhanh chóng lướt qua vẻ nghi vấn, Thương Sùng cong môi, nhẹ nắm lấy tay cô, sau đó nhanh chóng buông ra, thu tay về. Giọng nói bình tĩnh, không để cho người khác nghĩ nhiều.
“Chào cô.”
Tần Tâm Nhu ngửa đầu, hỏi nhỏ: “Thầy Thương, hôm nay em vừa tới trường này. Thầy có thể... Dẫn em đi làm quen hoàn cảnh một chút được không?”
“Được.” Dù sao buổi chiều cũng không có tiết, nếu cô gái này đã yêu cầu, anh liền đồng ý thôi.
Nói xong, Thương Sùng có thâm ý khác nhìn Sở Niệm và Nhạc Du đứng ở cách đó không xa đang nhìn mình, xoay người lại, rời đi với Tần Tâm Nhu.
...
Đứng ở bên này hành lang, Sở Niệm đang kéo cánh tay của Nhạc Du và nói chuyện phiếm, ai biết xúi quẩy để cho các cô gặp người đàn ông kia.-l,,,q,q,qđônnnnn--- Vừa rồi hai người kia nói chuyện, mặc dù cô không nghe thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của hai nguời bọn họ và cái bắt tay kia. Trong lòng Sở Niệm khó chịu hừ một tiếng, ghét bỏ trừng mắt nhìn bóng lưng Thương Sùng.
Cô dùng cùi chỏ đụng vào Nhạc Du đứng bên cạnh, hỏi: “Cô gái kia trông lạ quá, Nhạc Du, cậu gặp qua chưa?”
Nhạc Du lắc đầu, đáp: “Chưa thấy qua, chắc là học sinh chuyển trường gì đó.”
“Học sinh chuyển trường sẽ mặc như vậy à?” Sở Niệm trợn tròn mắt.
“Cũng đúng, nhưng Niệm Niệm à, cậu quan tâm cô ấy là ai làm gì. Trước kia cậu đâu có nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ... Là vì thầy Thương, cậu mới như vậy à?”
“Nói mò gì đó, người ta là giảng viên, không cùng cấp bậc với sinh viên chúng mình đâu.” Cuộc trò chuyện đêm qua, Sở Niệm vẫn nhớ rõ ràng. Để cô nhớ kỹ thân phận của mình thôi, nhớ kỹ thì nhớ kỹ!
Nhạc Du nở nụ cười, trêu chọc: “Sao thế, giận dỗi với thầy Thương à? Mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt lắm sao?”
“Giận dỗi cái gì chứ, khi nào thì mình và anh ta tốt lên hả? Nhạc Du, cậu đừng nghĩ lung tung nữa! Hiện tại đã có kết quả về vụ án của Bạch Oánh rồi, lúc trước anh ấy cũng chỉ thu lưu mình theo nghĩa vụ mà thôi, giờ chỉ có quan hệ thầy trò thôi.”
“Được được được, cậu nói gì thì chính là cái đó. Song, Niệm Niệm à, cậu trở lại là tốt rồi.” Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, song giờ đã qua hết rồi. Bạn tốt của mình không có việc gì, đối với Nhạc Du mà nói, thật sự rất vui vẻ.
Sở Niệm dùng sức gật đầu, ít nhất mình còn có Nhạc Du, không phải sao? Chỉ là, giống như thiếu chút gì đó. Cô rướn cổ lên, hỏi: “Nhạc Du, Tuần Lộc đâu? Mình trở lại đến bây giờ vẫn chưa gặp qua cậu ta, hôm nay cậu ta không tới trường học à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.