Ông Xã Hợp Đồng

Chương 13:




Nghe Mạnh Kiều Dịch nói, Mạnh Năm Nguyên và Dương Thục Nghi cuối cùng cũng nhìn nhau cười một tiếng.
“Được rồi,tôi sẽ giúp các người thực hiện tốt kế hoạch này”.Dương Thục Nghi rất cao hứng, Mạnh Kiều rất hiếm khi thấy được tâm ý như vậy của bọn họ.
Vạn Tố Y không thể nói thêm được gì nữa,bữa ăn này đối với cô mà nói thật đáng lo ngại. Ăn cơm xong,Vạn Tố Y theo Mạnh Kiều Dịch trở về Hải Viên, cũng không ở lại nơi này. Từ lúc bắt đầu ăn cơm,đến khi quay về Hải Viên, Mạnh Kiều Dịch không nắm tay Vạn Tố Y lần nào nữa. Chỉ cần Mạnh Kiều Dịch cùng Vạn Tố Y ở cùng nhau, thì chẳng lúc nào anh nắm tay cô cả.
Vạn Tố Y biết Mạnh Kiều Dịch không vui, cô mơ hồ cũng biết vì sao anh như vậy, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng đó, cô đề nghị không làm đính hôn, đối với anh mà nói hẳn là chuyện tốt, anh ta đâu cần thiết phải khó chịu như vây chứ!
Vào phòng khách, Mạnh Kiều Dịch đưa áo khoác của mình cho dì Tôn, sửa lại ống tay áo và chuẩn bị lên lầu, Vạn Tố Y đứng sau lưng anh chậm rãi nói “Mạnh tiên sinh, việc đính hôn này…….anh xác định muốn làm như thế nào?”
“Em không nghĩ cách sao?”Mạnh Kiều Dịch quay sang hỏi Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y bị ánh mắt của anh làm cho cô có chút không thoải mái, nhưng cũng không phủ nhận suy nghĩ của chính mình: “Vâng, nếu thực sự làm như vậy, đợi đến khi nói cho tất cả mọi người biết mối quan hệ của chúng ta, tôi và anh đều có đường lui”.
Cô còn không biết rõ mục đích Mạnh Kiều Dịch đính hôn với cô, và cô nghĩ rằng Mạnh Kiều Dịch không thể nào hòa hợp với cô, việc này mục đích là gì cô cũng không rõ lắm, Vạn Tố Y không xác định được Mạnh Kiều Dịch đang nghĩ gì, nếu như có một ngày, tất cả mọi người biết quan hệ của bọn họ, nhưng anh bỏ cô lại mà chạy mất, người bị mang tiếng xấu là cô, với bài học của Lương Dần, cô muốn ích kỉ cân nhắc nhiều hơn cho bản thân mình.
Mạnh Kiều Dịch không trả lời câu hỏi của Vạn Tố Y, xoay người bước đến gần cô.
Đôi giày sáng bóng của Mạnh Kiều Dịch đứng trước mặt của Vạn Tố Y,thân hình cao lớn nhanh chóng bao phủ cả cơ thể cô, Vạn Tố Y không biết Mạnh Kiều Dịch muốn làm gì, thân hình cao lớn dừng lại trước mặt cô, không chút do dự anh nắm lấy gáy cô và kéo đến gần để môi cô áp lên môi anh.
Lần này, nụ hôn vô cùng mạnh bạo,nhưng rõ ràng thuần thục hơn những lần trước rất nhiều, hai bờ môi chạm vào nhau, hương vị nhẹ nhàng, khoan khoái trên người anh quanh quẩn bên Vạn Tố Y, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng không thể nào đẩy được, anh dùng tay ghì chặt eo cô để hôn sâu hơn.
Rất lâu, sau khi đã thỏa mãn anh mới buông cô ra, nhưng trong đáy mắt anh sự khó chịu vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Anh khẳng định nói với cô: “Tôi chưa từng nghĩ đường lui cho việc này, em gả cho tôi thì chỉ cần sát cánh bên tôi”.
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn anh, mới vừa được hô hấp nên hơi thở còn chút gấp rút, sự kiên định trong mắt của Mạnh Kiều Dịch đập vào mắt của Vạn Tố Y, cô nói nhỏ “Tôi sẽ không nói như thế nữa”.
Cô không phải là nhanh chóng bị khuất phục,mà cô tin tưởng rằng Mạnh Kiều Dịch sẽ không nửa đường bỏ lại cô, mặc dù cô vẫn chưa hiểu mục đích của Mạnh Kiều Dịch là gì.Có lẽ, cô căn bản cũng không cần rõ ràng, cô ôm anh dù không có tình yêu, cô vẫn có thể rất tốt đi về phía trước.
Mạnh Kiều Dịch nghe được câu trả lời của cô, sự tức giận cũng lập tức tiêu tan, nhìn xuống đôi môi vẫn còn đỏ của cô, đầu ngón tay áp vào môi cô “Rất tốt”.
Vạn Tố Y lùi về sau một bước, né tránh tay của anh, nhưng anh kéo cô lại lần nữa và hôn lên môi cô, “Đây là hợp đồng, đã ký tên rồi thì không thể hủy bỏ”.
“…………”
Vạn Tố Y miễn cưỡng bị hôn,cô lại cảm giác được rằng, Mạnh Kiều Dịch là đang tìm lí do để hôn cô? Mấy ngày ngắn ngủi, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y có nhiều lần tiếp xúc thân mật. Cô trở lại phòng ngủ của mình, nghĩ đến nụ hôn và lời nói của Mạnh Kiều Dịch ngày hôm nay, trong lòng có chút ngọt ngào.
Vạn Tố Y khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, ngồi ở mép giường mở điện thoại di động ra. Cô đã thêm ba trăm nghìn người hâm mộ và hàng trăm nghìn tin nhắn riêng tư trong mấy ngày ít ỏi cô nhìn vào nó một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm và rút túi mĩ phẩm ra khỏi hộp.Cô lặng lẽ ngồi vào bàn trang điểm và nói “Đã đến lúc bắt đầu làm việc”.
Nói xong, cô đi vào phòng tắm rửa mặt và lần nữa ngồi vào trước bàn trang điểm, cô khéo léo tạo ra một lớp nền trên mặt, các dụng cụ trong túi được bôi lên mặt một cách trơn tru. Cây cọ trang điểm trong tay cô như một cây bút thần kỳ, có thể che phủ tất cả những khuyết điểm trên mặt cô. Trong hai mươi phút cô hoàn thành với những dụng cụ trong tay, và một gương mặt trang điểm tinh tế xuất hiện trong gương.
Cô đang tô son màu đỏ, cô cười một nụ cười phong tình. Cô rất đẹp, giờ phút này chỉ có chính cô mới thưởng thức được, người đẹp bí mật này cô không có ý định để ai khám phá.
Cô lấy máy chụp hình ra, nghiêm túc chụp cho mình một tấm. Trong hình cô luôn luôn cười tự tin với một gương mặt đẹp như công chúa, chỉ làtrong cuộc sống thực tế không ai biết cô là công chúa.
Sau khi chụp xong, cô chỉnh sửa một ít và đăng nó lên weibo. Bức ảnh được đăng lên, Vạn Tố Y ngẩn người nhìn mình trong gương.
Ngày đó, cô và Lương Dần ly hôn, cô cũng từng nghĩ tới nếu như Lương Dần trông thấy bộ dạng xinh đẹp như vậy của cô, có lẽ anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý. Cái ý nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị cô dập tắt ngay. Lương Dần nói thích nhìn cô mộc mạc, nhưng lại chọn Lý Nhược Hàm xinh đẹp, Vạn Tố Y cho rằng Lương Dần thích hai chữ xinh đẹp, nhưng mà xinh đẹp thì trong công ty cũng có rất nhiều, cô liền xác định, Lương Dần thích không phải hai chữ xinh đẹp, mà là thích Lý Nhược Hàm.
Bao nhiêu người mẫu xinh đẹp tới lấy lòng Lương Dần như vậy, Lương Dần cũng không hề rung động, cô còn cho rằng Lương Dần vì cô, bây giờ thì cô đã hiểu ra, Lương Dần là vì Lý Nhược Hàm.
Vạn Tố Y từ từ nhắm mắt lại, cô khó chịu khi nghĩ đến cái tên ấy. Cô nên ghét anh ta, nên quên anh ta. Anh ta lừa dối cô, phản bội cô, thậm chí xem cô như một kẻ ngốc, cô không nên có bất kỳ tình cảm nào dành cho người như vậy. Cho dù bóng hình ấy có khắc sâu ba năm ở trong tim thì cô cũng phải buộc mình dùng dao để lấy ra và xóa sạch. Trái tim đã đẫm máu và nhạt nhòa, có điều đau chỉ mình cô biết, chẳng qua tỏ vẻ ngoài thờ ơ, lãnh đạm mà thôi.
Cô đứng dậy tẩy lớp trang điểm và khôi phục hình dáng của mình, cô nằm xuống giường mở weibo. Một tin nhắn được gửi đến, “Ngày mai hẹn gặp cô ở Nobel Coffe, Khả Khả, nhớ cô”...người gửi tin nhắn là Lương Dần.
Lương Dần còn tưởng rằng anh ta có thể sai khiến cô? Một câu cám ơn cũng không có, nói như thể đó là việc đương nhiên cô phải làm. Vạn Tố Y đã trả lời tin nhắn trong quá khứ “không nên gặp nữa, quên tôi càng sớm càng tốt, đối với Khả Khả đó là điều tốt nhất”.
Ở Lương gia ba năm, cô đã khiến cho Lương Khả Khả, một đứa con gái luôn bài xích cô, đến việc tiếp nhận và yêu thích cô. Vạn Tố Y đã rất nỗ lực, đối với đứa trẻ này cô thật sự có cảm tình, nhưng cô không thể gặp nó nữa.
Lương Dần đối với Khả Khả suy nghĩ qua loa, nhưng cô thì suy tính sâu hơn, Khả Khả lần này thấy cô, sẽ có thêm lần thứ hai, càng thấy cô càng không có cách nào để quên cô, mà nó thì lại không thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô, sau này đối với đứa trẻ sẽ mang thương tổn rất lớn.
Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Vạn Tố Y không nhận được hồi âm, cô nhắm mắt lại và ngủ.
Ngày hôm sau, cô nhận được tin nhắn của Lương Dần lúc ba giờ sáng, “Tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy?”.
Vạn Tố Y siết chặt điện thoại trong tay, sự lãnh lẽo dâng lên từ trong tim. Cô nhẫn tâm? Cô vì muốn tốt cho Khả Khả cũng bị xem là nhẫn tâm? Lương Dần kia làm sao mà đã có ý nghĩ đó cho cô?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.