Giải thích với Hoàng thượng à?! Khi tiên hoàng còn sống, ngài sủng ái nhất
là con gái của mình, cũng chính là muội muội ruột của đương kim Hoàng
thượng, công chúa Lạc Nhạn. Có một lần công chúa vì ham chơi mà lén xuất cung, bất hạnh bị một đám người xấu nhìn thấy. Bọn chúng không biết
thân phận của công chúa Lạc Nhạn, nên làm nhục nàng đến chết. Tiên hoàng giận dữ, mấy kẻ cưỡng hiếp nàng đều bị tru di tam tộc! Chuyện này cũng
bị giấu đi, nhưng mấy thế gia lớn đều biết rõ chuyện này. Sau đó, tiên
hoàng còn ra pháp lệnh, phàm là những kẻ dám cưỡng hiếp con gái của
vương tôn quý tộc, dù thân phận thế nào cũng sẽ tru di tam tộc! Nếu bây
giờ đưa Mộ Dung Hoa đến giải thích với Hoàng thượng, thì Mộ Dung gia bọn họ thật sự sẽ bị hủy diệt!
“Vân huynh thực sự không lưu tình chút nào sao?” Mộ Dung Việt vẫn cố gắng vùng vẫy.
“Từ trước đến giờ, phủ Tề quốc công và phủ Trấn quốc công vốn chẳng hề có
chút tình nào đáng để bàn đến!” Từ vài chục năm trước, hai nhà đã luôn
đấu đá nhau, chỉ duy trì vẻ hòa hoãn ở ngoài mặt mà thôi. Giờ đã đến
nước này, còn luyến tiếc làm gì lớp da đó mà không xé rách ra chứ?!
Lúc này Mộ Dung Hoa mới sợ hãi run rẩy nói với Mộ Dung Việt: “Cha, con không muốn chết! Cha!”
Hiện giờ trong phủ Tề quốc công chỉ có Vân gia, Mộ Dung gia và Việt vương
phi, Đặng Lam Tân. Giết chết một tên Mộ Dung Hoa, chỉ cần mọi người
không nói thì chuyện cũng sẽ không truyền ra ngoài! Mộ Dung Việt liếc
mắt nhìn Mộ Dung Hoa một cái, sau đó không đành lòng quay đầu đi, tỏ vẻ
không bận tâm đến sống chết của hắn ta. Lão không còn cách nào khác, chỉ có thể hy sinh một con tốt thí thôi! Nếu biết đi tới đây lại bị thiệt
hại mất một đứa con trai, thì đánh chết lão cũng không tới!
Vân Tử Y giật kiếm trên tay Vân Dật, đâm thẳng về phía Mộ Dung Hoa. Vừa
thấy nàng ta như vậy, Vân Dật vội xoay người ôm lấy Đặng Lam Tân, không
để nàng nhìn thấy cảnh máu me này. Không ít phụ nữ đều kêu lên, chỉ duy
nhất một mình Tô Cẩm Bình khẽ cười đứng nhìn. Nhìn người của Mộ Dung gia chết là chuyện khiến nàng cảm thấy vô cùng sung sướng!
“A!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mạng của Mộ Dung Hoa đã kết thúc
trên tay Vân Tử Y, kết thúc kiếp sống phóng đãng của hắn ta. Vân Tử Y
buông kiếm xuống, điên cuồng cười lên rồi ngã xuống đất, hết cười lại
khóc.
Người của Mộ Dung gia khiêng thi thể của Mộ Dung Hoa lên, quay về không nói
một lời tạm biệt nào! Đến thì mặt mày hớn hở, về lại thê thảm bi thương.
Vân Tử Y khóc lóc nói với Trần thị: “Mẫu thân, con xin lỗi, mẫu thân! Con
cứ nghĩ Thượng Quan Cẩm sai người làm chuyện này. Lần trước khi nhị thẩm muốn hại nàng, chính người nói giúp nàng mới khiến nàng giữ được mạng
sống… Nên con… con bất hiếu… dám hận cả người, con xin lỗi… con xin
lỗi…”
Hai mắt Trần thị cũng đỏ bừng lên, bất chấp cơ thể còn đang suy yếu, chạy
tới ôm nàng ta: “Con bé ngốc này, đừng khóc nữa, làm sao mẹ trách con
được!”
“Hu hu…” Nghe bà nói vậy, Vân Tử Y càng khóc thương tâm hơn, vừa cảm động, lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.
Tề quốc công nói với Việt vương phi vẫn sững sờ đứng một bên: “Việt vương phi, chuyện này, ta hy vọng…”
Việt vương phi cũng là vương phi thế gia, gặp không ít chuyện thế này, khẽ
gật đầu nói: “Phủ Việt vương và phủ Tề quốc công đã là thông gia rồi, ta và Vương gia chỉ có một cô con gái Lam nhi quý báu này thôi, hai nhà
thân thiết như một, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không lắm điều nói
chuyện này ra ngoài, làm mấy chuyện bất lợi cho Vân gia!” Thật ra, trong cảm nhận của mình, bà vẫn thấy Vân gia quá phức tạp, gả viên ngọc quý
trong tay mình tới đây, đúng là vô cùng lo lắng. Nhưng vừa rồi, khi Vân
Tử Y đâm một kiếm kia qua, Vân Dật có thể che chở ngay cho Lam nhi trước tiên, chứng tỏ đứa con rể này cũng không đến nỗi tệ lắm. Hơn nữa, con
gái cũng thích hắn, đành phải vậy thôi!
Chuyện này, cứ thế kết thúc.
Bách Lý Kinh Hồng đứng yên lặng một bên từ đầu tới giờ chợt lên tiếng: “Tề
quốc công, tối nay bản cung sẽ quay về phủ Tam hoàng tử!”
Phủ Hoàng tử mới đã xây dựng xong, nhưng muốn đi thì cũng nên chờ đến ngày
mai. Có điều, hiện giờ xảy ra chuyện thế này, Tề quốc công cũng không
tiện ngăn cản, đành phải nói: “Vậy thần tiễn điện hạ!”
“Cẩm nhi cũng phải đi cùng bản cung!” Không phải hỏi ý kiến, mà là tuyên bố quyết định của mình.
Tô Cẩm Bình nhìn hắn khó hiểu, mọi người cũng đều kinh ngạc, chuyện này e không được ổn lắm!
Hắn cũng không thèm để ý đến việc đang có bao nhiêu người đứng đây, thong
thả đi tới bên Tô Cẩm Bình, cầm tay nàng rồi nói với Tề quốc công: “Phủ
Tề quốc công không an toàn, Cẩm nhi phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh
bản cung, bản cung mới yên lòng được.”
Mấy lời này thực sự đánh thẳng vào thể diện của phủ Tề quốc công, quả thật, Tô Cẩm Bình chỉ mới đến phủ mấy ngày, nhưng lại nhiều lần bị hãm hại,
điều này khiến mọi người của Vân gia hơi ngại ngùng, nhưng mà… Trần thị
do dự nói: “Dù sao Cẩm nhi cũng là cô nương chưa chồng, chuyện này…”
“Vân gia gặp hỏa hoạn, Cẩm nhi hoảng sợ, bản cung đưa nàng đi tĩnh dưỡng.”
Ngay cả lý do cũng chuẩn bị sẵn luôn. Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh, trong
mắt như tóe lửa, cuối cùng lại để Bách Lý Kinh Hồng được hưởng lợi!!!
Chắc chắn cái tên lòng dạ đen tối thâm hiểm này đã tính toán rất lâu xem làm thế nào để đưa tiểu Cẩm đi cùng rồi! Cuối cùng hắn cũng tìm được lý do!!!
Một vạch đen chảy dài sau gáy Tô Cẩm Bình, nàng có thể nói là nàng không
cần tĩnh dưỡng không?! Người của phủ Tề quốc công chần chừ một chút,
cuối cùng hít sâu một hơi, đành phải chấp nhận!
“Tiểu Cẩm đến ở phủ Tam hoàng tử, để tránh người ngoài đặt điều nói xấu, đại
cữu ta đây cũng nên sang đó ở nhờ vài ngày, Tam hoàng tử điện hạ, ngài
thấy thế nào?” Lãnh Tử Hàn cắn răng ép mình phải dầy mặt để nói.
Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm nhìn hắn ta một cái, nói: “Tệ trạch đơn sơ, sợ không chứa thêm người thừa thãi được.”
“Ngươi!!!”
…
Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ôm Vàng ngồi trên xe ngựa cùng Bách Lý Kinh Hồng, còn người thừa thãi Lãnh Tử Hàn phải ở lại phủ Tề quốc công.
Dĩ Mạch lại bị Tô Cẩm Bình kiên quyết kéo lên ngồi cùng trong xe ngựa để
phòng ‘sói’, Thiển Thương ngồi ở xe ngựa phía sau. Nhìn nghiêng khuôn
mặt của Tô Cẩm Bình, Hiên Viên Dĩ Mạch không kìm được hỏi: “Cô nương,
chiếc vòng sắt lúc đó cô đưa cho Vân Tử Y xem ấy, cô nhặt được lúc nào
vậy?” Cô luôn bám sát cô nương, không thấy nàng cúi xuống nhặt đồ lúc
nào cả.
“Cái đó à? Vì ta dự đoán có thể sẽ xảy ra mấy chuyện như thế này, nên trước
đó đã chuẩn bị sẵn một cái vòng sắt, rồi đốt đen đi để lừa nàng ta.” Tô
Cẩm Bình cười đáp.
Ặc…
“Cô không sợ Vân Tử Y không chịu nhận sao?” Có phải quá mạo hiểm không?
“Không nhận cũng không sao, tối hôm qua ta sai Vàng ngậm mấy cái đèn Khổng
Minh mới sang giấu ở hậu viện của nàng ta, bình thường sẽ không có ai
lui tới đó, nhưng nếu lục soát khắp phủ, thì vật đó sẽ bị tìm ra. Đến
lúc đó, không phải nàng thì cũng là nàng!” Thứ khác thì không ra sao,
chứ riêng năng lực phản đòn của Tô Cẩm Bình thì vô cùng mạnh mẽ!
Đã tính toán tới tận mức đó rồi sao? Hiên Viên Dĩ Mạch chợt cảm thấy vô
cùng sùng bái Tô Cẩm Bình, còn chưa kịp thể hiện sự ngưỡng mộ của mình,
cô lại đột ngột cảm giác nhiệt độ trong xe ngựa giảm đi vài độ. Cô khó
khăn nuốt nước miếng, nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, thấy sắc mặt hắn…
khụ khụ, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, vội nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, thuộc hạ muốn đi nhà xí, xin lui trước.”
Nói xong, không chờ Tô Cẩm Bình đáp lời, cô lẻn vội ra ngoài như một cơn
gió. Ngay sau đó, một vật thể lạ màu vàng lại bay từ trong xe ngựa ra,
ngã lăn xuống đất, ngoài Vàng ra thì còn ai vào đây nữa. Vàng nghiến
răng nghiến lợi, không chịu khuất phục lại lao vào trong xe ngựa, nhưng
vừa đặt chân lên đã bị một luồng gió mạnh đẩy bật ra, rơi xuống còn thảm hại hơn lần trước! Móng vuốt nhỏ quơ quơ lên mấy cái, sau đó rất biết
thời biết thế y như chủ nhân của mình, quay đầu đi sang xe ngựa phía sau theo Dĩ Mạch. Hức, dạo này sói xuống xe ngựa bị người khinh!!!
Bên trong xe ngựa lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Tô Cẩm Bình cong
môi cười nhưng lại nói như rất bất mãn: “Chàng nói đi, lúc ấy đại biểu
huynh ta còn biết ôm lấy đại biểu tẩu không để nàng nhìn thấy mấy cảnh
máu me đó. Không phải chàng luôn tự nhận là yêu ta sao? Sao không làm
giống huynh ấy?”
Nàng vừa dứt lời, trong xe ngựa vô cùng im ắng. Đôi mắt xám bạc của hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Vì ta hiểu nàng.” Vì hắn biết, điều nàng muốn nhìn thấy nhất, chính là nhìn thấy người của Mộ
Dung gia chết. Nên hắn mới không che đi.
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình khẽ cười, rồi sà vào người hắn, cũng là lần
đầu tiên chủ động ôm hắn: “Bé cưng bé cưng! Cho bà đây ôm một cái nào!”
“…” Đôi môi mỏng hơi giật giật, bé… cưng á?
Khi xe ngựa đến gần phủ Tam hoàng tử, bên ngoài đã có không ít người đang
chờ bọn họ. Bách Lý Kinh Hồng đưa Tô Cẩm Bình xuống xe, đi vào trong
phủ. Lần này xây lại phủ, phong cách hoàn toàn khác với lúc trước. Phủ
Tam hoàng tử lúc trước đều dựa theo tính cách lãnh đạm thanh cao của
Bách Lý Kinh Hồng để xây dựng, nhưng lần này lại dùng vàng dát mỏng ra
để làm đường đi, bốn phía xung quanh cũng gắn đá quý sáng lấp lánh.
Tô Cẩm Bình mím môi: “Chàng xây nhà thế này, nếu gặp trộm thì làm thế nào?”
Hắn không đáp, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch lại nói trước: “Cô nương, trộm mà
muốn bước vào đây chỉ e có đi không có về!” Phủ Tam hoàng tử bọn họ là
nơi mà người ngoài có thể vào làm loạn sao?
“Không thích à?” Hắn khẽ hỏi.
“Thích!” nàng vội gật đầu, “Có thể đưa cho ta khế ước nhà đất luôn được không?” Mắt nàng cũng tỏa sáng lấp lánh.
“… Có thể.”
…
Khế ước nhà đất chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng manh. Tô Cẩm Bình gấp tờ
khế ước gọn gàng, rồi lại dùng sáp dán kín, sau đó cười vô cùng thô
thiển, lén giấu khế ước vào trong tai của Vàng, còn rất nghiêm túc dặn
dò: “Vàng, dù có mất mạng thì cũng không thể làm mất khế ước nhà đất,
hiểu chưa?”
“À ú!” Tỏ vẻ đã biết.
Lúc này Tô Cẩm Bình mới yên tâm đi theo Dĩ Mạch đi tắm rửa. Rửa mặt sạch
sẽ, mặc xiêm y chỉnh tề xong, nàng mới nói với Hiên Viên Dĩ Mạch: “Đưa
ta về phòng của ta đi!”
“…” Dĩ Mạch im lặng một lúc, mới len lén nhìn sắc mặt Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, cô không có phòng!”
Cái gì?! Không có phòng á?!
“Vậy ta ngủ ở đâu?”
“Ngủ… ngủ cùng điện hạ ạ!” Thật ra cô cũng cảm thấy không ổn, nhưng đây là ý của điện hạ, ai dám trái lời chứ?
“Cứt thối ấy!” Nàng chửi bậy!
Hiên Viên Dĩ Mạch vội nói: “Cô nương, cô yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!”
Tô Cẩm Bình vẫn còn muốn phát hỏa thì cửa đã bị đẩy ra. Vừa nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, Hiên Viên Dĩ Mạch như được đại xá, vội vàng chạy mất! Tô
Cẩm Bình nghiến răng, muốn tranh thủ đòi quyền lợi cho mình thì hắn đã
lên tiếng trước: “Nếu nàng nghe lời, tối nay sẽ không làm gì hết!”
Cô nàng nào đó nghe vậy liền nhíu mày! Thể hiện rõ sự bất mãn!
“Hay là, nàng muốn làm ngay ở đây?!” Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng lại lộ rõ sự uy hiếp trắng trợn!
Hai dòng nước mắt như muốn ào ra: “Bà đây nhất định sẽ rất nghe lời!”
Trên giường, Tô Cẩm Bình nhìn lên đỉnh màn, được hắn ôm chặt vào lòng, cảm
thấy hắn thực sự không có xu hướng làm gì, mới yên lòng, lại nghĩ đến
chuyện Vân gia.
“Nghĩ đến Vân gia à?” Giọng nói du dương vang lên bên tai.
“Ừ!” Nàng không giấu diếm.
Nhưng âm thanh vừa dứt, Tô Cẩm Bình lại cảm nhận được bàn tay hắn bắt đầu du
ngoạn trên cơ thể mình: “Này, không phải chàng nói bà đây mà nghe lời
thì chàng sẽ không làm gì sao?”
“Ừ!” Hắn thản nhiên đáp lại, nhưng người đã phủ lên trên người nàng, không
đáp lại lời nào nhưng lại như muốn nói, nàng không nghe lời.
Áo lụa đều mở hết, tay hắn đã tìm được đến thân dưới của nàng. Tô Cẩm Bình cắn răng giận dữ quát: “Chết tiệt!!! Bà đây không nghe lời cái gì chứ?! A…”
Đánh thẳng một mạch, động tác từ chậm đến nhanh, đôi mắt sáng đẹp như ánh
trăng lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi nói đáp án: “Trong mắt của nàng,
trong tim của nàng, chỉ có thể có ta!” Cho nên, nghĩ đến Vân gia, tức là không nghe lời.
Chết tiệt!!! Nghĩ một chút chuyện thôi cũng không được sao?! “Chàng, ưm…” nàng cắn môi dưới, không nói nữa.
Đến tận sáng hôm sau, phủ Tam hoàng tử lại vang lên tiếng quát tháo: “Bách
Lý Kinh Hồng, chàng là đồ khốn kiếp!” Tiếng quát vang lên khiến vô số
chim chóc kinh sợ bay mất!
Hắn dừng động tác, nhìn nàng như suy nghĩ gì đó, sau đó lại nghiêm túc nói: “Không hài lòng sao? Vậy thì tiếp tục!” Động tác cũng nhanh hơn, mạnh
hơn.
“Cứt thối!!!”…
…
Đến giữa trưa, tiếng gõ cửa vang lên, là hạ nhân tới để gọi họ đi ăn trưa.
Tô Cẩm Bình như được đại xá, nước mắt lưng tròng nhìn ra cửa, bụng cũng
kêu lên một tiếng rất đúng lúc. Thấy nàng đói bụng, hắn mới buông nàng
ra. Cô nàng nào đó hùng hùng hổ hổ mặc y phục, chỉ muốn chuyển ra ngoài
ngay lập tức, còn hắn lại vẫn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt như cười, thoạt nhìn rất giống một con hồ ly vừa được ăn no nê.
Bỗng nhiên, giọng nói của Phong vang lên ngoài cửa: “Điện hạ, có người tìm ngài!” Nói rồi hắn ta đưa một tấm lệnh bài vào.
Bách Lý Kinh Hồng vừa nhìn thấy, hai mắt sáng lên đầy vẻ vui sướng, sau đó kéo tay Tô Cẩm Bình nhanh chân bước ra ngoài.