Đến tận buổi chiều, khi mặt trời lặn về phía Tây, bóng đêm buông xuống, sắp đến giờ ăn cớm tối, buổi huấn luyện quét sân này của Huyền các mới chấm dứt. Giờ thì không chỉ là một nhóm nhỏ học thần công vung chổi nữa, mà
hầu như ai cũng học xong rồi, tính toán ban đầu của Tô Cẩm Bình cũng có
thể hủy bỏ, vì tất cả mọi người đều kiên quyết, để khổ luyện thần công
này, hơn nữa, cũng không khiến cho mình lười biếng vì một thời gian dài
không luyện tập, không thể trở nên mạnh mẽ hơn để cống hiến cho điện hạ, mọi người đều quyết định sau này mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đều
mang theo một cây chổi nhỏ bên người, ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ
xong, sẽ lập tức giải quyết hậu quả tại chỗ!!!
Còn bên Địa các cũng bị sự huấn luyện ma quỷ của Tô Cẩm Bình giày xéo cả
một ngày dài, từ luyện binh pháp đến quyết chiến thực tế, thực lực của
mọi người đều có vẻ nâng cao hơn!
Hiên Viên Dĩ Mạch biết hết nội tình, nhìn năm vị đại nhân Hủy, Diệt, Phong,
Tu, Vẫn mà trước đây mình luôn sùng bái vừa học binh pháp, vừa cầm chổi
quét đến mồ hôi đâm đìa, khóe môi cô vừa run vừa giật! Thật ra, năm
người này cũng không ngu ngốc đến mức mắc mưu của nàng, nhưng vừa rồi cả điện hạ cũng gật đầu nói mình không đấu lại được thần công vung chổi
này, thử hỏi ai dám tin rằng vị điện hạ thần thánh trong lòng bọn họ lại nói dối chứ?! Đương nhiên họ đều thật lòng học hỏi. Hơn nữa, đúng là
điện hạ cũng không nói sai… Cô ấy thầm cảm thấy may mắn vì ngày ấy mình
đứng ngay ngoài cửa nghe thấy toàn bộ quá trình điện hạ bị đánh, nếu
không bây giờ cô cũng ngu ngốc ra sức vung chổi như mấy người kia rồi!
“Được rồi, ăn cơm thôi!” Mặc Khiếu thong thả đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng mình,
ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng đầy vẻ tán thưởng, cô gái này thật ra cũng rất có bản lĩnh, không phải là bản lĩnh lừa gạt người ta, mà là nàng
biết lợi dụng sự tin tưởng tuyệt đối của mọi người trong phủ Tam hoàng
tử dành cho Bách Lý Kinh Hồng, khiến họ đi theo con đường mà mình đã
vạch sẵn. Đầu óc rất nhanh nhẹn, thông minh!
“Cụ già đã đói bụng rồi sao?” Giọng nói đầy vẻ châm biếm của Tô Cẩm Bình vang lên.
Nghe vậy, ánh mắt xem thường của mọi người đều nhìn về phía ông ta, dù mọi
người đều biết ông ta là sư phụ của điện hạ, nhưng cũng không khống chế
được cảm giác khinh bỉ trong lòng mình. Bọn họ mệt mỏi cả ngày, huấn
luyện cả ngày còn chưa thấy đói, mà người ngồi xem không thôi lại thấy
đói bụng, thật sự khiến bọn họ có muốn không khinh bỉ cũng không được!
Ngay cả ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng nhìn sư phụ nhà mình cũng có chút
là lạ!
Vì vậy, Mặc Khiếu lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người! Chỉ
nói có năm chữ mà lại bị mọi người phỉ nhổ thế này, thực sự khiến ông
tức chết!
Tô Cẩm Bình thầm cười khẩy trong lòng, lão già hư hỏng này vừa đến đã bày
mưu tính kế với mình, rõ ràng là biểu hiện thèm bị ăn đòn, nếu không
chọc tức lão một chút, thì không phải phong cách của Tô Cẩm Bình nàng!
Mặc Khiếu cười khổ, không ngờ cô nhóc này còn thù dai như vậy. Ho khan vài
tiếng, ông lại ngại ngùng giải thích cho câu nói ban nãy của mình: “Ta
sợ các ngươi đói bụng mà!”
Nói câu này xong, vẻ khinh bỉ trong mắt mọi người càng sâu hơn, họ ngốc mới tin câu này! Thế nên, Mặc Khiếu càng xấu hổ hơn!
…
Sau khi ăn tối xong, Tô Cẩm Bình nói với Hiên Viên Dĩ Mạch trước mặt Mặc Khiếu: “Dĩ Mạch, đưa ta về phòng!”
Hiên Viên Dĩ Mạch hơi ngẩn người, không hiểu ý nàng ra sao, không phải hôm
qua cô đã nói là cô nương không có phòng, phải ngủ cùng điện hạ sao?
Cô không hiểu, nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại hiểu rõ. Sư phụ ở đây là trưởng bối, mà hai người họ còn chưa thành thân. Để trưởng bối biết họ ở cùng
phòng đương nhiên không ổn chút nào! Hắn lẳng lặng cắn chặt răng, cố kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, nói với Hiên Viên Dĩ Mạch: “Đông Uyển, Cẩm Tú các.”
“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ đắc ý, còn điện hạ nhà mình
tuy không tỏ thái độ gì nhưng lại có vẻ không vui lắm, Mặc Khiếu thì
ngẩng đầu nhìn họ nghi hoặc. Sau khi nhìn cả ba người một lúc lâu, cô
mới hiểu ra, thì ra là thế, chiêu này của cô nương, quá cao tay!!!
…
“Điện hạ, Lãnh Tử Hàn phái người tới tặng quà cho Hoàng tử phi!” Phong bước
vào thư phòng bẩm báo. Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng đang cúi đầu đọc tài
liệu Thiên các truyền về, nghe mấy lời ấy, hắn hơi dừng lại rồi thản
nhiên nói: “Không phải là chính hắn ta đến, thì cứ thả vào đi.” Nếu để
Cẩm nhi biết có người tặng quà mà bị hắn ngăn lại, với tính cách yêu
tiền của nàng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng nếu là chính
Lãnh Tử Hàn tới thì dù nàng có giận mình, hắn tuyệt đối cũng sẽ không
cho hắn ta vào.
“Vâng!” Phong lui ra.
Chỉ một lát sau, Phá ôm một chiếc hộp đi tới cửa phòng Tô Cẩm Bình, nói với cô gái xinh xắn đáng yêu ngoài cửa: “Phiền cô nói với cô nương nhà cô
biết, giáo chủ phái ta tới tặng quà!” Y còn nhớ rõ lần trước ở Thanh
Phong các, nha đầu này chửi mình là ngu ngốc. Bản thân y không có đặc
điểm gì, nhưng bản lĩnh thù dai thì không ai bằng. Món nợ đó, sớm muộn
gì y cũng sẽ đòi lại!
Hiên Viên Dĩ Mạch vốn không thích Lãnh Tử Hàn cứ tranh giành cô nương với
điện hạ nhà mình, cũng không thích người đàn ông não tàn trước mặt, vì
thế ngẩng đầu nhìn y, cười gian xảo, không thèm khách khí nói: “Phủ Tam
hoàng tử chúng ta không thiếu gì cả, giáo chủ nhà các ngươi nhiều chuyện quá. Có điều, cô nương nhà chúng ta cũng không cần hắn nhiều chuyện như vậy!”
Phá nghe thế cũng không giận, quay đầu đi thằng: “Biết rồi, ta sẽ chuyển
lời của cô nương cho giáo chủ. Mấy ngày nữa giáo chủ có gặp cô nương nhà cô, hẳn sẽ hỏi thăm vài câu! Chà, không biết cô nương nhà cô mà biết
mình từ chối bảo bối tốt như vậy thì liệu có giận dữ gây ra chuyện gì
không đây?”
Hiên Viên Dĩ Mạch tái mặt, mấy lời này của y đâu phải là cảm thán với tự nhủ chứ, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn: “Đứng lại!”
“Hôm nay chân tại hạ không được ổn lắm, không đứng được!” Phá vừa đáp vừa đi ra ngoài, mắt ẩn giấu nụ cười xảo quyệt! Hôm nay y nhất định phải khiến nha đầu thối này cầu xin mình ở lại mới được! Chửi mình ngu à? Đúng là
không biết trời cao đất dày!
Đôi mày liễu của Hiên Viên Dĩ Mạch dính vào nhau, phất tay áo, một con bọ
cạp độc lập tức bay về phía Phá, đuôi nhắm thẳng vào chân y, cũng may võ công của Phá rất cao cường, nên vội lách người sang một bên mới không
trúng chiêu! Y quay đầu nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch, mặt lạnh đi: “Cô nương,
có cần phải xuống tay độc ác như thế không?” Bọ cạp độc, chẳng lẽ cô ấy
chính là “Độc tiên tử” nổi danh giang hồ?!
“Không phải chân của ngươi không khỏe sao? Không khỏe tức là không thoải mái,
bản tiên tử phế nó đi giúp ngươi, để ngươi đỡ đau đớn không tốt hơn
sao?” Hiên Viên Dĩ Mạch nghiêm mặt nói.
Phá tức khí! Nha đầu thối này!!! Nếu không phải hôm nay trên tay mình đang
cầm thứ không thể va đập được, thì y nhất định sẽ trừng trị cô ấy! Y
thầm tự nhủ với mình — mình là đàn ông, là đàn ông, không được đánh nhau với phụ nữ, một lúc lâu sau mới có thể kìm nén ý muốn rút kiếm xuống! Y quan sát Hiên Viên Dĩ Mạch từ trên xuống dưới một lần, mới nở nụ cười
châm chọc, miệng phát ra âm thanh quái dị: “Ọe!… Tiên tử á? Cô á?! Để ta nôn một canh giờ đã nhé…” Nói xong, y quay người chạy sang một góc sân
khác, dáng vẻ như sắp nôn ra đến nơi.
Mặt Hiên Viên Dĩ Mạch biến đổi đủ loại màu sắc, đang định lên tiếng châm
chọc lại, thì giọng nói của Tô Cẩm Bình đã vang lên: “Ồn ào gì thế?”
Trời tối rồi, không biết mình đang buồn ngủ sao?!
Lúc này Dĩ Mạch mới kiềm nén lửa giận ngập tràn cõi lòng, hung hăng trừng
mắt nhìn Phá một cái rồi mới nói: “Giáo chủ Ma giáo phái người tới tặng
quà cho cô ạ!”
“Tặng quà à?! Mau cho vào đi!” Giọng điệu vô cùng kích động.
Một vạch đen chảy dài sau gáy Hiên Viên Dĩ Mạch, cô nương, cô có cần phải
thể hiện như thế không? Dù cao hứng cũng đừng trắng trợn vậy chứ? Cô làm thế, thuộc hạ đi theo cũng mất mặt lắm!!!
Phá đi qua người Hiên Viên Dĩ Mạch, cười giễu cợt, như đang cười nhạo danh
xưng ‘tiên tử’ của cô, khiến Hiên Viên Dĩ Mạch tức đến nghiến răng
nghiến lợi, lửa giận bốc lên tận trời dẫn y vào trong: “Cô nương, thuộc
hạ dẫn gia súc vào rồi!”
“Dù là gia súc cũng không mặt dầy tự xưng tiên tử!” Phá đốp lại.
“Ngươi!”
Tô Cẩm Bình nhìn hai người bọn họ, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, khẽ cười hỏi: “Lãnh Tử Hàn đưa gì tới vậy?”
Nàng vừa dứt lời, Phá đã đặt chiếc hộp trên tay mình xuống, mở ra: “Đây là
cá Thiên Tư Tuyết mà Giáo chủ của chúng ta tìm suốt một ngày một đêm,
trải qua hai mươi ba công đoạn mới chế biến thành, mời cô nương nếm
thử!”
…
Khi chuyện này rơi vào tai Bách Lý Kinh Hồng đang ngồi ở thư phòng, người
nào đó bóp gãy luôn cây bút lông sói đang cầm trong tay, Lãnh Tử Hàn
chết tiệt này, vẫn còn dây dưa không chịu thôi! Hắn ta thấy lần trước
mình không thể học được cách nấu ăn cho nàng, nên cố tình chèn ép không
buông tha sao?!
Diệt đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Điện hạ, chẳng qua chỉ là cá Thiên Tư Tuyết
thôi mà, chúng ta mời ngự trù tới làm là được, chắc chắn sẽ không kém
hơn Lãnh Tử Hàn!” Cho nên ngài hãy tha cho bếp của phủ Tam hoàng tử đi,
lần trước ngài đã đốt mất hai gian bếp của phủ Tề quốc công rồi, may mà
người ta tốt tính, nể mặt người thân nên mới không đòi chúng ta bồi
thường!
“Bản cung cũng không thể thua Lãnh Tử Hàn được.” Hắn đặt bút xuống, đi thẳng xuống bếp. Hắn không tin Bách Lý Kinh Hồng hắn không học được cách nấu
ăn!!!
…
Trong bóng đêm, một người đàn ông cầm quạt lông vũ trong tay, nhìn sao trên
trời, nhanh tay bấm độn. Mặc Khiếu, nhìn sao đoán được thiên mệnh, trong thiên hạ này hầu như không có chuyện gì ông ta không thể tính ra được,
nhưng lần này, ông ta khẽ nhíu mày giống như gặp chuyện gì đó rất khó
khăn! Ông ta nhắm mắt lại, tốc độ bấm độn càng lúc càng nhanh, nhưng
cuối cùng lại phun ra một nhúm máu…
Ông ta chán nản hít sâu một hơi, mở mắt ra. Chuyện duy nhất mà ông ta không tính được, là mạng của chính mình. Nhưng hôm nay, lại xuất hiện thêm
một người nữa, đó là cô gái vừa gặp kia! Thế cục vốn có của thiên hạ
này, là hai vị vua tranh đoạt với nhau, một người ở phía Đông, một người ở phía Nam, khó phân thắng bại, nhưng vì một ngôi sao phượng hoàng mệnh Thiên sát phá hỏng hướng đi của tương lai! Trăm nghìn năm qua, chưa
từng xuất hiện sao đế vương hay sao phượng hoàng có mệnh Thiên sát,
nhưng Tô Cẩm Bình này lại là ngoại lệ.
Mệnh thiên sát, vốn là mệnh khắc chết tất cả mọi người xung quanh mình,
nhưng mệnh cách của nàng dường như lại bị người ta cố tình sửa lại, nên
thoáng hiện lên chút tia sáng may mắn, giấu đi sát khí, vì thế mới không liên lụy đến những người xung quanh nàng. Nhưng mối nguy hại vẫn còn
tồn tại, ông bấm độn rất lâu cũng chỉ có thể biết được quá khứ của nàng, không thể biết trước tương lai. Như vậy, liệu sẽ phát sinh biến cố thế
nào?
Ông ta nhìn chằm chằm bầu trời đêm một lúc lâu, lại chợt thấy một tia sáng
tím lóe lên, trong mắt ông ta thoáng hiện lên vẻ mơ hồ khó hiểu…
—o0o—
Tác giả lảm nhảm:
Ngày mai sẽ diệt hoàn toàn Mộ Dung gia.
P/s: Hôm qua có độc giả bình luận rằng mấy chương gần đây ca viết hơi rườm
rà, nhưng ca có thể trách nhiệm mà nói rằng, trong truyện này không có
một chi tiết hay nhân vật nào thừa thãi. Tất cả đều có tác dụng riêng,
sau này mọi người sẽ hiểu ý ca. Muốn diệt một thế gia trăm năm cũng cần
có thời gian, không thể vì muốn ‘ngắn gọn’, muốn ‘nhanh’ mà giáng cho
một tia sét xuống đánh chết hết họ được đúng không? Thế nên, cần phải
tiến hành từng bước từng bước một. Việc nam chính đăng cơ cũng không
phải là uống một ly rượu, cũng cần phải nói đến quá trình một chút chứ
(Hơn nữa, ca cũng đã viết đấu đá cung đình gì đâu, chỉ nói chút về binh
quyền thôi mà). Lại thêm một số nhân vật mới xuất hiện, ca dám thề rằng, tuyệt đối đều có tác dụng! Không nói nhiều nữa, sau này sẽ không nói về những điều này nữa, chỉ có một câu thôi — tin ca thì hãy đi theo, go go go!!! Không tin thì cứ việc ra đi, ca có thể theo dõi ở thông báo người đọc, cho nên cũng không cần cố tình vào khu bình luận để thông báo đâu. Tha cho trái tim thủy tinh của ca đi mà, cảm ơn rất nhiều!!!