Ngày hôm sau,
Khi Tô Cẩm Bình còn chưa tỉnh ngủ thì Quân Lâm Uyên đã phái người đến báo
cho nàng biết, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi, lệnh cho nàng đến đưa tiễn.
Nàng chẳng có hứng thú gì với việc đưa tiễn tên cẩu hoàng đế kia, nhưng
nàng muốn tiễn tiểu Dạ Dạ.
Đi tới cửa Hoàng cung, Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa tới
thì nàng đã gặp ngay Quân Mộng Nhã trước. Mi tâm Tô Cẩm Bình giật giật,
cảm giác bất ổn tự nhiên nảy sinh, nhưng mà, Quân Mộng Nhã lại chỉ hung
dữ nhìn nàng một cái sau đó không nói năng gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tây Nam với ánh mắt chất chứa tình cảm, nhưng trong mắt chợt xuất hiện
chút ghen tị.
Tô Cẩm Bình cũng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt ả, nhanh chóng thấy được tên
yêu nghiệt Hoàng Phủ Dạ kia đang phe phẩy cây quạt rách nát của mình, nở nụ cười phong lưu, nháy mắt đưa tình với đám cung nữ bao quanh hắn ta,
khiến cả đám cung nữ đều đỏ ửng hai má. Tô Cẩm Bình lại quay sang nhìn
Quân Mộng Nhã, thầm cảm than trong lòng, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt,
đi đến đâu cũng có năng lực quyến rũ người khác, hơn nữa còn tàn sát tập thể từ công chúa tới cung nữ nữa!
Khi mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn cười cười nói nói đi tới nơi, đôi mắt tím
đậm lạnh lùng lại nhìn về phía Tô Cẩm Bình, trong mắt ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong lòng Tô Cẩm Bình hơi khó xử nhưng cũng không biểu
hiện gì nhiều ra ngoài. Đối với nàng mà nói, tình cảm của Hoàng Phủ Hoài Hàn thực sự là thứ có cũng được mà tốt nhất là không có. Hơn nữa, so
với cảm giác thông cảm dành cho hắn, thì nàng còn cảm thấy căm ghét hắn
nhiều hơn. Nàng là người có thù tất báo, những món nợ giữa hắn và nàng,
nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Dạ đang định lên tiếng chào hỏi, chợt
thấy Quân Mộng Nhã đứng đó, hắn ta đành ngậm miệng. Chơi đùa hoa cỏ bao
nhiêu năm nay, hắn ta đương nhiên gặp không ít những chuyện phụ nữ tranh giành tình cảm với nhau. Ở nơi này, tiểu Cẩm Cẩm không có chỗ nào làm
hậu thuẫn, nếu để Quân Mộng Nhã coi nàng là tình địch thì tai họa rất
khó lường!
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi đến trước mặt Tô Cẩm Bình. Quân Lâm Uyên liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, đôi mắt xếch ẩn chứa chút hứng thú nhưng cũng mang theo không ít sự căm hận. Hắn vẫn nhớ rõ ràng những lời ám vệ bẩm
báo lại hôm qua, cô gái này, đúng là khiến hắn có không muốn thay đổi
cách nhìn cũng khó! Nhưng mà, đối với nàng, hắn vẫn cảm thấy căm ghét
nhiều hơn.
“Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi rồi, ngươi có lời gì muốn nói với
huynh ấy không?” Nụ cười nhạt vẫn treo trên môi nhưng nhìn thế nào cũng
chỉ khiến người ta cảm thấy tàn ác! Chắc hẳn hắn đang hy vọng trước khi
rời đi, Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể đẩy Tô Cẩm Bình lên đầu sóng ngọn gió
đây mà!
Có gì cần nói à?! Tô Cẩm Bình suy nghĩ một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn, còn tỏ vẻ như chất chứa tình cảm thâm sâu.
Dáng vẻ này khiến trái tim đang tuyệt vọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt run
lên, thầm nghĩ có lẽ nào nàng thay đổi ý định, vì vậy, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy tình cảm và mong chờ.
Sau đó, Tô Cẩm Bình tạo dáng Tây thi ôm ngực, vô cùng kích động nói: “Hoàng thượng, ngài có thể trả lại ta một trăm lượng bạc kia được không? Tiểu
nhân nhớ nó đến mức trà không nhớ, cơm chẳng thương, lòng đau như cắt,
thống khổ vô cùng, nếu ngài thật sự coi tiểu nhân là bằng hữu thì trả
lại số bạc kia cho tiểu nhân đi, được không?”
Khi hai từ ‘được không’ cuối cùng được phun ra, đôi mắt nàng như làn nước
hồ thu lấp lánh nước mắt, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
Mọi người đều có cảm giác muốn ngã gục, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại cảm thấy đầu óc mình ong lên, mấy lời của nàng là có ý gì? Chỉ đơn giản muốn nói cho hắn biết rằng, vừa rồi chỉ là hắn tự ảo tưởng mà thôi! Cô gái này không hề muốn ở bên mình đến nửa khắc nào cả, thứ nàng mong nhớ, chỉ có một
trăm lượng mà mình khấu trừ của nàng thôi!!!
Hắn hừ lạnh một tiếng, khóe môi lạnh băng chỉ nói một câu: “Không bao giờ!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền trợn trừng mắt, tức tối gào lên: “Vì sao chứ?!
Đó là thành quả lao động mà bà đây làm lụng bao nhiêu lâu, vì sao lại là không bao giờ?! Làm Hoàng đế sao có thể keo kiệt tới mức đó được. Ngươi có bao nhiêu tiền như vậy, cần gì phải tham lam một trăm lượng của bà
đây hả?!” Dáng vẻ của nàng như bốc hỏa.
Giờ thì đừng nói người khác, ngay cả Quân Lâm Uyên cũng không kìm được run
run khóe môi, cô gái này thật sự không muốn sống nữa sao? Nếu Hoàng Phủ
Hoài Hàn muốn lấy mạng nàng, chính mình cũng muốn nàng chết, chỉ với mấy lời này cũng đủ để nàng xuống địa ngục rồi! Đòi tiền Hoàng đế của một
quốc gia, lý sự, còn tự xưng ‘bà đây’, thế mà nàng cũng nghĩ ra được!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nàng một lúc lâu, nhưng lại hoàn toàn không tức giận, ngữ điệu vẫn bình thản, chậm rãi nói: “Vì nếu trẫm không trả nàng số
bạc đó, thì cả đời này nàng sẽ đều ôm hận trẫm.”
Khóe môi Tô Cẩm Bình giật giật, thật sự không kìm được liền lao tới đưa tay
lên sờ trán hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngờ nàng sẽ có hành động này,
nhưng cũng không hề động đậy, để mặc tay nàng sờ soạng lên, còn chưa kịp cảm nhận xem cảm xúc thế nào thì đã nghe tiếng nói như bình khí xì hơi
của Tô Cẩm Bình vang lên: “Hoàng thượng này, ngài không bệnh đấy chứ? Rõ ràng nhiệt độ rất bình thường mà? Có ai làm Hoàng đế mà không hy vọng
muôn dân kính yêu, vạn dân kính ngưỡng, ngài lại đi hy vọng có người oán hận ngài cả đời, có phải ngài uống nhầm thuốc nên hỏng cả đầu luôn rồi
không?!”
Một khi đã nhắc tới tiền, nàng hoàn toàn có thể quên luôn cả sống chết! Mấy lời nói đó căn bản không hề trải qua não bộ cân nhắc đã phun thẳng ra
rồi.
Còn chưa nói xong, xung quanh bốn phía đều vang lên tiếng hít thở mạnh,
cuối cùng bọn họ cũng hiểu được thế nào là cảnh giới cao nhất của việc
chán sống! Chính là thế này đây! Ngay cả Quân Mộng Nhã vô cùng căm ghét
Tô Cẩm Bình cũng kinh ngạc há mốc mồm trợn trừng mắt, mất luôn cả tâm
trạng thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dạ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn bị nàng hung hăng trách móc, còn bị nghi ngờ không biết
đầu óc có bình thường không, luồng lửa giận vốn dâng lên tận cổ lại bị
hắn nuốt xuống, trấn tĩnh lại, cố bắt mình duy trì phong độ đàn ông xong mới nói: “Để nàng oán hận trẫm dù sao cũng tốt hơn để nàng quên trẫm
đi!”
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình liền á khẩu.
Ánh mắt mờ ám của những người khác đảo tới đảo lui giữa hai người này, lông mày Quân Lâm Uyên khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng mang vẻ
tìm tòi. Bảo sao Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây lâu như vậy cũng chưa từng
động thủ với nàng, thì ra là vì… xem ra mình tính toán nhầm rồi. Có
điều, sức quyến rũ của cô gái này thực sự lớn đến vậy sao, có thể khiến
cả Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều ái mộ nàng ư?!
Nhưng, chỉ á khẩu mất một chút ngắn ngửi, lửa giận trong lòng Tô Cẩm Bình vẫn
vượt qua sự kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau khi cố
gắng làm cho vẻ mặt mình thoạt nhìn vô cùng hòa nhã, mới dùng ánh mắt
‘ngập tràn thiện ý’ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chỉ cần ngài trả lại một trăm lượng kia cho tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan sẽ nhớ
ngài cả đời, hơn nữa, không phải oán hận mà là cảm ơn! Cảm ơn trái tim,
cảm ơn vận mệnh, một đời bầu bạn với ta, để ta có dũng khí là chính
mình…”
Nói đến đoạn cao hứng, nàng còn hát một bài hát khiến người ta chỉ biết câm nín!
Mọi người như nghe thấy từng đám từng đám quạ đen bay qua sau gáy, dường
như đang nhắc nhở họ, nếu còn tiếp tục nghe nàng hát nữa thì thời gian
sống vốn không nhiều của họ, rất có khả năng sẽ gặp bất trắc!
“Đủ rồi!” Quân Lâm Uyên đen mặt lên tiếng, Tô Cẩm Bình này hiện giờ đang là cung nữ của mình, thứ nàng đánh mất không chỉ là thể diện của một mình
nàng, mà là của toàn bộ Bắc Minh hắn.
Tô Cẩm Bình cũng hùng hổ lườm tên lắm điều này một cái, mẹ kiếp, liên quan gì đến ngươi, ngươi kêu cái con khỉ gì?! Nhưng nhớ đến mạng sống của
mình hiện giờ vẫn đang nằm trên tay người ta, nàng giận mà không dám nói gì, ngừng lại không hát nữa, sau đó cũng không thèm nhìn Quân Lâm Uyên
mà sáng rực hai mắt nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chuyện
này ngài nghĩ thế nào?”
“Không bao giờ! Trẫm không tin nàng!” Hắn dám chắc trăm phần trăm rằng, nếu
mình trả nàng thật, chỉ không bao lâu sau nàng sẽ quên béng mình đi,
quên không còn sót chút nào, cũng không hề giữ lại một nửa phần vết
tích!
Tô Cẩm Bình bó tay, còn đang định nói gì đó thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đã
không để ý đến nàng nữa, quay sang nói chuyện cùng Quân Lâm Uyên, bước
từng bước một ra ngoài cửa cung.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười trấn an Tô Cẩm Bình rồi đi sau lưng họ. Tô Cẩm Bình đen mặt nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ phía trước, tức đến nổ phổi!
Mẹ kiếp, dám quịt tiền của nàng!!!
Nhìn bóng lưng tên cẩu hoàng đế kia, trong đầu nàng nhanh chóng tưởng tượng
đến cảnh mình ra sức giáo huấn hắn, nàng nhìn chằm chằm vào cái mông
dưới lớp long bào tím đậm của hắn, chỉ nghĩ đến cảnh tượng tươi đẹp khi
mình bay lên tung một cước đạp hắn bay xa…
Nghĩ đến xuất thần, nàng chợt tung một cước, hét to một tiếng: “Ta tiễn người đi, đi xa ngàn dặm!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang quay sang nói chuyện với Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình
cũng chỉ cách hắn khoảng trên dưới nửa thước, hoàn toàn không kịp phản
ứng thì mông đã trúng chiêu!!!
— Yên tĩnh!!!
Khắp nơi đều yên tĩnh. Bước chân mọi người cũng đều ngừng lại, giữa mông
Hoàng Phủ Hoài Hàn có một dấu chân rất to, nó như nhắc nhở mọi người
rằng, vừa rồi Tô Cẩm Bình không chỉ đạp hắn một cước, mà còn đạp giữa
hoa cúc!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn sửng sốt! Hoàng Phủ Dạ sững sờ! Quân Lâm Uyên cứng người!
Quân Mộng Nhã váng vất! Tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả chính Tô Cẩm Bình cũng choáng váng với hành động điên rồ của mình!
Vừa rồi nàng chỉ mới nghĩ thôi mà, đâu định ra tay thật đâu?! Nhưng vì
sao vừa kích động một cái mà đã tung chân lên đá rồi?! Lại còn hát ‘ta
tiễn người đi, đi xa ngàn dặm’ nữa chứ, không phải là muốn đá hắn bay
luôn sao?! Giờ thì xong rồi, nàng thực sự có suy nghĩ muốn cắt đứt chân
mình ra luôn cho xong, không biết cắt cụt chân rồi thì có thể giữ được
cái mạng nhỏ này của nàng không?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn thề, đời này hắn chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ! Lúc trước khi nàng ở hoàng cung Đông Lăng muốn tranh nhà xí với mình cũng
định đá mình một cước, nhưng cuối cùng bị mình tránh được. Hắn hoàn toàn không ngờ được nàng còn dám làm lần thứ hai nữa! Dù có thích nàng đến
mấy, nhưng bị đạp một cước trước mặt mọi người, còn trúng giữa hoa cúc
thì hắn không thể nào vứt bỏ thể diện thêm được nữa!
Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình càng cảm thấy mình chết chắc rồi!
Từ trước đến giờ, nếu hắn tức giận chắc chắn sẽ quát ầm lên, hôm nay lại
bị mình chọc tức đến mức không cả quát tháo được nữa, sự oán hận đã cao
đến mức nào chứ… Nàng cúi đầu rụt cổ, răng run cầm cập, lại nói, nàng và tiểu Hồng Hồng nhà nàng còn chưa được trải qua những tháng ngày hạnh
phúc mà đã sinh ly tử biệt thế này, nàng không cam lòng!!!
Một sự im lặng kỳ quái… Mọi người cảm thấy không khí xung quanh mình vô
cùng mong manh. Quân Lâm Uyên mấp máy miệng rồi lại ngậm lại, không nói
được câu nào, vì hắn hoàn toàn đã không còn biết nói gì với hành vi của
cô gái này nữa, càng không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.
“Hoàng… Hoàng thượng, tình tiết câu chuyện là thế này, tiểu nhân thấy ngài sắp
đi, cảm thấy luyến tiếc, nên mới nhớ ra một bài hát tên là , nhất thời kích động muốn duỗi chân duỗi tay, không hiểu
sao lại duỗi tới tận mông ngài. Hoàng thượng, ngài phải tin tiểu nhân,
tiểu nhân hoàn toàn không cố ý!” Oa oa oa!
Không phải cố ý à? Đến tên ngốc cũng không tin được. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh
lùng nhìn nàng một lúc lâu, tiếc nuối tính mạng của nàng là một chuyện,
nhưng hắn cũng thực sự rất tức giận, sống hai mươi mấy năm nay, hắn chưa từng mất mặt như thế bao giờ: “Lâm Uyên huynh!”
Lúc này Quân Lâm Uyên mới làm ra vẻ vừa kịp phản ứng, cười nói: “Tiện tỳ
này đúng là chán sống rồi, không biết Hoài Hàn huynh muốn trẫm xử lý thế nào?”
“Đánh mạnh hai mươi trượng!” Không trừng phạt nàng một chút thì người khác sẽ nghĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn quá dễ ức hiếp, ngay cả một cung nữ cũng có thể tùy tiện hạ nhục được! Quan trọng nhất là, hắn không nuốt trôi được cục tức này!
Đôi môi mỏng khiêu gợi của Hoàng Phủ Dạ khẽ mấp máy, nhưng một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Hai mươi trượng đã là vô cùng khai ân rồi, hành vi của tiểu Cẩm Cẩm, dù có lôi ra ngoài chém thành nghìn mảnh cũng
không đủ. Vì thế, hình phạt này của Hoàng huynh khiến hắn không tiện lên tiếng cầu xin.
Chúng đại thần Bắc Minh đều khen ngợi Đông Lăng hoàng rộng lượng, còn Tô Cẩm
Bình thì thầm khóc đến đứt từng khúc ruột, có ai nói được cho nàng biết, vì sao động tác chân lại nhanh hơn cả suy nghĩ thế này không? Nàng thực sự chỉ định tưởng tượng chứ đâu định hành động thật đâu?! Vì cái lông
gì mà lại bất cẩn tung chân đá chứ?! Hai mươi trượng, lần trước mình bị
đánh đau còn có dược của tiểu Hồng Hồng, giờ mình có bị đánh chết cũng
không có người nào nổi lòng từ bi đưa thuốc cho mình đâu, hu hu hu!!!
Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, đôi mắt xếch vừa có vẻ sung sướng lại vừa có vẻ tiếc nuối, giọng nói du dương lạnh lẽo vang lên: “Người đâu, lôi
nàng xuống!”
“Không cần lôi, tự ta đi được. Hu hu hu…” nàng khóc ầm lên, sau đó lại kêu rên thảm thiết, vô cùng bi thương: “Trời ơi, biết lấy gì cứu mày đây, mông
của tao ơi!”
Mọi người cảm thấy như sét đánh, từng đám mây âm u bay trên đỉnh đầu họ, tia chớp xẹt qua đánh họ bay ra xa ngàn dặm!