Hôm nay nhìn Vương thái hậu hoàn toàn khác lúc trước, mụ bước nhanh vào,
mặt đầy vẻ uy nghiêm nhìn Quân Lâm Uyên trên long ỷ, cao giọng quát:
“Quân Lâm Uyên, ngươi muốn làm gì Nhã nhi?”
Nhã nhi? Tô Cẩm Bình nhíu mày, là ả công chúa ngang ngược kia à?!
Quân Lâm Uyên ngước mắt lên: “Mẫu hậu có biết bà đang nói chuyện với ai không?”
“Ai gia đang nói chuyện với con trai của mình!” Vương thái hậu lạnh lùng gầm lên.
“Ồ?” Hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngước đôi mắt lạnh lên nhìn mụ, “Ở đây, chỉ có Thái hậu và Hoàng đế, không có mẹ con!”
“Nhưng ai gia là mẫu hậu của ngươi, ngươi nói như vậy mà không sợ thiên hạ thóa mạ sao?” Vương thái hậu giận đến run người.
Hắn cười lạnh: “Người trong thiên hạ thóa mạ thì làm sao? Nếu mẫu hậu không có chuyện gì thì quay về sao chép kinh thư, bái lạy Phật tổ đi, cũng
tiện cho bà chuộc lại lỗi lầm năm đó. Trẫm có thể giữ lại mạng bà đến
bây giờ cũng là mở lòng từ bi hết mực rồi.”
Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy một nguy cơ ào ào kéo đến, người ta nói những
người biết nhiều chuyện thường sẽ không sống được lâu. Bây giờ nàng có
thể… có thể đi ra ngoài được không?! Nàng thật sự không muốn biết chuyện gì khiến mình giảm thọ đâu!!!
Vương thái hậu bước ra cửa, tước kiếm trong tay thị vệ, đóng chặt cửa lớn,
ngăn lại âm thanh bên ngoài, sau đó đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên:
“Ngươi cầm nó giết ai gia đi! Đây đều là lỗi lầm của một mình ai gia. Ai gia chỉ xin ngươi sau khi giết ta rồi hãy buông tha cho muội muội
ngươi, cũng là buông tha cho chính ngươi!”
Hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn mụ, cười ôn hòa nhận lấy thanh kiếm kia: “Mẫu
hậu cần gì phải kích động như thế? Nếu tức giận quá hỏng người thì trẫm
lại mang tội rồi. Chuyện giết mẫu thân này, sao trẫm có thể làm cho
được?”
“Uyên nhi! Bao nhiêu năm nay vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc con muốn tra tấn
ta tới khi nào? Cuộc đời này của Vương Cẩn Trân ta đã phạm vô số lỗi lầm không thể đếm nổi, hơn nữa, ta cũng vô cùng hổ thẹn với con, nhưng ta
đã ăn năn hối lỗi bao nhiêu năm nay, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đều đã điểm bạc, chẳng lẽ con không nhìn thấy sự hối
hận của ta sao? Ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng Uyên nhi à, con không
nghĩ cho muội muội của con, cũng phải nghĩ cho chính mình, con làm như
vậy, trong lòng con thấy dễ chịu sao?” Nói xong, mặt Vương thái hậu đã
đẫm nước mắt.
Quân Lâm Uyên nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thương của mụ, lại càng cười vui
vẻ hơn: “Mẫu hậu, đừng giả vờ nữa. Nói tới nói lui, chẳng qua bà cũng
chỉ vì muốn cầu xin cho Hoàng muội mà thôi. Mẫu hậu có thể suy nghĩ cho
bất cứ ai, nhưng lại không bao giờ có thể nghĩ cho trẫm. Ăn năn bao
nhiêu năm à? Ăn năn thật sao? Chẳng qua cũng vì hai đứa con gái của bà
thôi, sợ trẫm sẽ giết chúng nó thật, nên mới giả vờ giả vịt. Không phải
thế sao?”
Vương thái hậu ngỡ ngàng lùi lại phía sau hai bước, mụ hoàn toàn không ngờ
trong mắt hắn, sự sám hối bao nhiêu năm nay của mình lại biến thành như
vậy! Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày, suy nghĩ của Quân Lâm Uyên
thực sự quá cực đoan, đúng là thái hậu tới vì muội muội của hắn, nhưng
ngay cả người ngoài như nàng cũng nhận ra được sự áy náy và quan tâm mà
Thái hậu dành cho hắn, sao hắn lại không hề thấy chứ?! Đúng là ngoài
cuộc sáng tỏ trong cuộc u mê sao?
Sau khi lùi lại mấy bước, Vương thái hậu cười như điên loạn: “Ha ha ha ha…
Được! Đươc!!! Con muốn nghĩ thế nào ai gia cũng không quan trọng, chỉ
cần con thả Nhã nhi ra, con muốn thế nào ai gia cũng không quản nữa. Ai
gia chỉ cần con thả Nhã nhi thôi!”
Quân Lâm Uyên khẽ hít một hơi như có vẻ tiếc nuối, chậm rãi đi tới trước mặt Vương thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bà có biết vừa rồi Nhã nhi nói gì không?”
“Con bé nói gì?” Vương thái hậu cũng sợ hãi dáng vẻ này của hắn, nhíu chặt mày.
“Nó nói, dù trẫm có giết hết mọi người trong thiên hạ, thì cũng không rửa
sạch được quá khứ, nó còn nói, trẫm là kẻ ti tiện bẩn thỉu nhất trên đời này. Mẫu hậu, bà nghĩ trẫm có thể tha cho nó được không?”
Hô hấp của Tô Cẩm Bình cũng cứng lại, nhớ tới lần trước Quân Lâm Uyên suýt bị Hoàng Phủ Hoài Hàn… rồi dáng vẻ tức giận sau đó, lại thêm phản ứng
của thái hậu sau hôm đó, rồi còn… cảnh nàng nhìn thấy ở cung điện yên
tĩnh kia, liên kết với hai từ ‘ti tiện’, ‘bẩn thỉu’ và tính cách âm u
tàn độc của hắn… chẳng lẽ Quân Lâm Uyên cũng từng bị người ta… Nghĩ tới
đây, nàng đã không còn dám nghĩ thêm nữa. Nếu là thế thật…
Chỉ là… nàng cũng không hề biết rằng, những gì Quân Lâm Uyên đã trải qua còn thê thảm hơn nàng tưởng tượng rất rất nhiều!
Hiển nhiên thái hậu cũng không ngờ Quân Mộng Nhã lại nói như vậy, mặt mụ
chợt trắng bệch ra. Chính mụ đã dặn con bé vô số lần, dù thế nào cũng
không được nhắc đến chuyện kia, thế mà con bé vẫn nói! Mụ mệt mỏi lùi
từng bước, mụ biết, chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn được nữa!
Mộng nhi đã không còn, Nhã nhi cũng không giữ được… “Ai gia chỉ cầu xin
con, nể tình con bé là muội muội ruột của con, cho con bé được chết nhẹ
nhàng…”
“Mẫu hậu, không biết bà có nhớ không, 7 năm trước, chính trẫm cũng đã nói
với bà những lời này.” Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ chợt hiện lên vẻ cầu khẩn, ánh mắt đong đầy đau đớn, hoàn toàn giống với năm xưa.
Câu nói này, như vẫn còn hiện hữu, không có ngày nào không quanh quẩn trong đầu hắn, dù trong mộng hắn cũng không thoát ra được!
Vương thái hậu nghe vậy khẽ run rẩy. Đương nhiên mụ nhớ rất rõ, hắn không thể quên, thì mụ sao có thể quên. Chỉ do năm đó mụ bị quyền thế che mờ hai
mắt nên mới tạo thành cục diện hôm nay…
Tô Cẩm Bình cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, chẳng lẽ thực sự như mình nghĩ sao?!
“Vậy…” Nói được một chữ, thái hậu như già đi vài tuổi, khí thế ngạo nghễ sắc
bén khi mới bước vào cửa cũng không còn nữa, ủ rũ hỏi: “Vậy… ngươi muốn
thế nào? Ngươi muốn làm gì muội muội của ngươi? Từ trước đến giờ ngươi
vẫn luôn chiều chuộng hai đứa, ai gia đã biết vì trong lòng ngươi oán
hận nên mới muốn làm hỏng chúng nó, sau đó đẩy chúng vào hoàn cảnh nguy
hiểm. Nếu ngươi thực sự chỉ muốn gả muội muội mình đến Nam Cương thì ai
gia cũng sẽ không nói gì, có thể tồn tại ở Nam Cương hay không đều là
chuyện của con bé, nhưng hiện giờ ngươi lại bắt giam muội muội mình ở
Minh Dẫn cư, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Trẫm muốn thế nào, vài ngày nữa mẫu hậu sẽ biết. Mẫu hậu chỉ cần tin rằng,
tất cả những gì trẫm làm, đều là vì muốn tốt cho hoàng muội thôi!” Một
nụ cười nở trên mặt hắn, thêm nốt ruồi son nơi mi tâm, càng thêm đẹp đến lóa mắt.
Mấy lời này sao quen thuộc đến thế… Mụ còn nhớ, năm đó ở Minh Dẫn cư, chính mụ cũng nói: “Uyên nhi, còn phải tin mẫu hậu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là vì tốt cho con thôi!” Ngày đó, dù hắn cầu xin mụ thế nào, thậm
chí cầu xin mụ chấm dứt mạng sống của hắn, mụ cũng chưa từng mềm lòng
nửa phần.
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm xưa như vậy sao?” Câu này không phải để hỏi,
mà là cảm thán. Mụ nhấn từng từ một, hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Trẫm không dám quên đến nửa điểm!” Đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên vẻ đau đớn, giống như đang gào thét giữa bước đường cùng rối rắm, lại như đang rên
rỉ khi sa thân vào địa ngục, khiến Tô Cẩm Bình chỉ đứng bên cạnh nhìn
cũng thấy áp lực đến khó chịu. Rốt cuộc, trong tim hắn đang phải chịu
đựng sự đau đớn đến mức nào?
Thật ra, không phải hắn không dám quên, không phải không muốn quên, mà là không thể quên được…
“Ai gia hiểu rồi!” Nói xong, thái hậu bước thấp bước cao rời đi, đến cửa
phòng, vừa mở cửa ra, Huệ Hương ở bên ngoài đã vội đỡ lấy mụ, lết từng
bước đi về.
Thị vệ ngoài cửa lại khép cửa ngự thư phòng vào. Quân Lâm Uyên chợt quay
đầu nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh, thấy trên mặt nàng có vẻ cảm thông, hắn dịu giọng hỏi: “Sao? Đoán được rồi?” Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng ánh
mắt như ngàn con dao cực độc. Tô Cẩm Bình biết, nếu mình thừa nhận đã
đoán được, chắc chắn hắn sẽ giết mình không chút lưu tình, nhưng nàng
cũng biết, nếu mình nói không đoán được, cũng hoàn toàn không lừa được
con người trí tuệ này.
Trầm ngâm một lúc lâu, nàng mới cân nhắc nói: “Đoán được một chút.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã bóp lấy cổ nàng: “Tô Cẩm Bình, trẫm không thích người quá thông minh!” Lực trên tay dần siết chặt, đáy mắt đầy sát khí, nàng biết, lần này hắn thật sự có sát khí!
Nhìn mặt hắn, Tô Cẩm Bình cắn răng chịu đựng cảm giác không thở nổi trên cổ, khó khăn nói: “Quân Lâm Uyên, chuyện quá khứ… cũng đã qua rồi… ngươi
cần gì phải trói buộc chính mình như vậy… Dù bị người ta… thì đã sao, đó cũng không phải chuyện ngươi muốn, cũng không phải lỗi của ngươi!”
Quân Lâm Uyên nhướng mày như hơi kinh ngạc vì suy đoán của nàng, nhưng lực
tay lại càng lớn hơn một chút, trên mặt dần có vẻ điên loạn: “Ngươi thì
biết cái gì, trẫm nói cho ngươi biết, những gì trẫm đã trải qua, thê
thảm hơn những gì ngươi tưởng tượng rất rất rất nhiều! Không ai có thể
tưởng tượng được, không ai cả!”
Tô Cẩm Bình cảm giác bàn tay siết cổ mình chặt đến mức không thể thở được
nữa, muốn ra tay phản công nhưng toàn thân lại bị kết giới bằng nội công của hắn kiềm chế, hoàn toàn không thể cử động được. Mắt nàng đã dần
không nhìn rõ gì nữa, thầm cười khổ, Hoàng Phủ Dạ nói đúng, chuyện này
không biết mới là tốt nhất. Nhưng mà… chỉ đoán được một góc núi băng,
còn chưa đoán được tình trạng thực sự mà đã phải trả bằng mạng sống của
nàng sao?!
Bỗng nhiên, bàn tay trên cổ nàng chợt lỏng ra, chân Quân Lâm Uyên hơi khuỵu
xuống, sau đó ho mạnh một trận không ngừng, cơ thể như đứng không vững,
một ngụm máu phun ra như suốt. Tô Cẩm Bình ôm cổ hít sâu vài hơi mới
nhìn về phía hắn. Nàng đã từng thấy hắn ho ra máu, nhưng lại chưa từng
thấy tình trạng nghiêm trọng thế này bao giờ, máu nhuộm đỏ cả vạt áo
nhìn vô cùng chói mắt. Tô Cẩm Bình đang muốn chạy ra gọi người, Quân Lâm Uyên lại chợt giữ nàng lại, ánh mắt kiên quyết: “Không được gọi người!”
“Không gọi người thì ngươi sẽ chết mất.” Nàng có thể nói rằng, nếu không phải
vì Lăng Viễn Sơn đã kích động nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không thèm bận tâm đến chuyện của hắn, vậy mà hắn còn không biết ơn.
“Khụ khụ…” ho khan thêm mấy tiếng nữa, hắn mới nói đứt quãng, “Cơ thể trẫm,
trẫm biết… đám lang băm kia… khụ khụ, không chữa được cho trẫm… Hơn nữa, nếu để người khác biết trẫm ngã bệnh… đám đại thần kia… chắc chắn sẽ
không bỏ qua cơ hội này…”
Hắn luôn biết rằng hắn không thể yếu đuối. Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở,
những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ một ‘bạo quân’ như hắn!!! Mà đối với họ, hắn chỉ có thể lấy bạo chế bạo, ai có năng lực hơi,
người đó sẽ đứng trên vị trí cao nhất!
Tô Cẩm Bình nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi nói với ta những lời
này, không sợ ta…” Sao nàng không biết nhìn mình lại đáng tin như vậy
nhỉ?
“Ha… khụ khụ… ngươi không có sự lựa chọn, vì trẫm hạ độc trên người ngươi.
Trừ trẫm ra… không ai giải được…” Hắn chậm rãi nói, mặt còn cười rạng
rỡ, như nói cho nàng biết, dù trẫm có chết thì cũng có ngươi chôn cùng.
Tô Cẩm Bình kinh ngạc, thực sự không ngờ hắn hạ độc trên người mình. Nhìn
bộ dạng hắn hiện giờ, nàng chỉ muốn đập hắn một trận, nhưng lại có chút
cảm giác không xuống tay được! Fuck!
Chưa kịp nói thêm gì, Quân Lâm Uyên đã hôn mê.
Tô Cẩm Bình hít sâu mấy hơi, giơ nắm đấm lên rồi lại buông xuống, giơ lên, lại hạ xuống. Cuối cùng giận dữ bước tới kéo hắn vào giường ở phòng
trong như kéo một con lợn chết.
Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn chỉ nằm im trên giường, không
còn vẻ tàn độc như bình thường, nhìn thuận mắt hơn nhiều, có điều mày
vẫn nhíu chặt, dù hôn mê cũng không buông lỏng ra. Hắn thế này khiến
nàng chợt nhớ ngày đó Bách Lý Kinh Hồng bị sốt cao, ánh mắt bất giác nhu hòa đi chút đỉnh. Thật ra, người này tàn độc thì có tàn độc thật, nhưng đúng là cũng không hại gì mình, hơn nữa, tính ra nàng còn thiếu hắn một ơn cứu mạng.
Dần dần, nàng nghe thấy những tiếng đứt quãng vang lên trên giường…
“Quân tử chu… chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng. Thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu…”
Tô Cẩm Bình không khỏi nhíu mày, nhìn người nhắm chặt mắt trên giường. Quân tử à? Đó là lý do hắn thích Quân Tử Lan sao?
“Quân tử… quân tử hoài đức, hoài hình. Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ…”
“Thiên… thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa… địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật…” (*)
“Phụ… phụ hoàng, nhi thần đều nhớ rõ… Phụ hoàng, xin lỗi người…” Một giọt
nước trong vuốt vô thức chảy ra từ khóe mắt hắn. Hai tròng mắt nhắm
chặt, miệng vẫn nỉ non, “Phụ hoàng, xin lỗi người, nhi thần không làm
được gì cả, xin lỗi người…”
“Xin lỗi…”
Tô Cẩm Bình nghe mà thấy sống mũi cay xè. Nàng không ngờ rằng một người
tàn độc như vậy, nhớ từng mối thù nhỏ như vậy, nhưng trong tim cũng có
tín niệm như thế, cũng từng mang chuẩn mực “lấy phẩm đức, độ lượng để
đối xử với người”! Vậy, tất cả những chuyện hắn đang làm, là tàn nhẫn
đến mức nào với chính bản thân hắn chứ? Rõ ràng trong lòng hắn mang chấp niệm như vậy, nhưng lại vì hận mà làm những chuyện tra tấn người khác,
cũng tra tấn chính mình…
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, cắn chặt răng, lườm người đang mê man trên
giường một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Được, hôm nay bà đây sẽ hầu hạ tên chết băm chết vằm nhà ngươi một lần!” Ai bảo bà đây lương thiện chứ.
(*) Đoạn này được trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử về quân tử: (nguồn giải nghĩa: baidu, dịch nghĩa (sơ sơ): Mẹ Cherry)
Quân tử chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng: Là quân tử phải đối xử đồng đều với mọi người, không được phân biệt đối xử.
Quân tử thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu: Người quân tử phải bình thản, coi mọi chuyện nhẹ nhàng, đơn giản, không được kiêu ngạo.
Quân tử hoài đức, hoài hình: Quân tử chú trọng đạo đức, làm việc cân nhắc đến hậu quả.
Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ: Quân tử trọng đạo nghĩa, gặp
việc khó khăn phải dựa vào chính mình trước, lấy việc giúp người làm
vui.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu
đức tái vật: Quân tử luôn vận động, vươn lên không ngừng như trời cao,
dù lang bạt kỳ hồ cũng bất khuất, quân tử, luôn giao tiếp độ lượng như
đất rộng, không có chuyện gì là không gánh vác được.