"Hải Dụ. . . . . .cậu đừng cắn môi nữa, cứ thoải mái mà kêu lên!" Vân Tiểu Tiểu vừa đỡ Hạ Hải Dụ, vừa an ủi cô."Không sao . . . . . . Tớ . . . . . Còn có thể!" Hạ Hải Dụ hít thở sâu vài cái, mồ hôi trên trán cũng đã làm ướt tóc.Cô nỗ lực bảo trì nụ cười, cô tin tưởng mình có thể, cô rất yêu cục cưng, cô đã đợi cục cưng gần mười tháng rồi, cuối cùng cũng sắp được gặp mặt cục cưng!Từng giây từng phút trôi qua, Hạ Hải Dụ ngày càng đau dữ dội hơn, cuối cùng đã nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương."Hải Dụ, xe tới rồi, xe tới rồi, cố gắng thêm chút nữa! Hãy dũng cảm lên!" Vân Tiểu Tiểu nắm thật chặt tay Hạ Hải Dụ, lòng bàn tay cũng đã đầm đìa mồ hôi."Được! Tớ biết rồi. . . . . . Tớ sẽ dũng cảm. . . . . ." Vì cục cưng, vì anh, cô nhất định sẽ dũng cảm!Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . .Chuông cửa vang lên.Vân Tiểu Tiểu run chân chạy đi mở cửa, đối với bác sĩ cùng y tá bên ngoài nói, "Phụ nữ có thai ở bên trong, nhờ mọi người, nhất định phải giúp cho cả mẹ và con đều bình an!""Yên tâm đi, tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức!"Nói xong, mấy nhân viên cứu hộ đặt Hạ Hải Dụ lên băng ca, sau đó hộ tống xuống dưới lầu, trong xe cứu hộ đã sớm có nhân viên tiếp ứng, Vân Tiểu Tiểu cũng mang túi xách đã chuẩn bị trước đi theo tiến về phía bệnh viện.Bác sĩ bắt đầu vì Hạ Hải Dụ thuận sinh mà nói, "Hít sâu. . . . . . Đúng. . . . . . Không cần khẩn trương. . . . . . hô hấp sâu hơn. . . . . ."Hạ Hải Dụ phối hợp với chỉ đạo, nhưng trận đau đớn kịch liệt lại bắt đầu, "Á. . . . . ."Cô cảm thấp toàn thân mình, không một chỗ nào không đau, không một chỗ nào tốt hết, cục cưng trong bụng hình như rất vội, như muốn lao ra, cảm giác đau làm tê liệt này, làm cô sắp bất tỉnh mất.Nhưng cô không thể bất tỉnh, cô phải cố gắng, cô muốn cục cưng được bình anh chào đời!Nhưng, mí mắt ngày càng nặng trĩu, mệt quá, thật sự rất muốn ngủ, ngủ thiếp đi sẽ không còn đau như thế này nữa!"Hải Dụ! Không được nhắm mắt!" Vân Tiểu Tiểu cầm tay cô, lớn tiếng kêu, "Hải Dụ! Cậu phải chịu đựng a! Hãy nghĩ đến cục cưng, nghĩ đến Đường Húc Nghiêu, không được ngủ!"Cục cưng. . . . . .Đường Húc Nghiêu. . . . . .". . . . . ." Hạ Hải Dụ giống như lập tức rơi vào mộng cảnh mờ mịt, khuôn mặt đẹp trai xuyên qua tầng tầng sương mù, đi tới trước mặt cô.Đường Húc Nghiêu!Đường Húc Nghiêu!Cô thực nhớ anh!Thật muốn anh nắm tay cô truyền cho cô thêm sức lực!Xương cốt trên người như muốn gãy lìa, không khí xung quanh tràn ngập mùi tanh của máu.Cô rất sợ!Rốt cuộc cô phải thừa nhận, cô thật sự rất sợ!Nước mắt cuối cùng cũng khống chế nổi nữa, điều này có thể trách ai được, dù nhớ anh bao nhiêu, anh cũng không thể ở đây!Xe cứu thương một đường đi về phía trước, thông suốt đến bệnh viện."Mau, chuẩn bị phòng sinh!" bác sĩ lớn tiếng ra lệnh .Ba bốn bác sĩ y tá cầm dụng cụ và thuốc mem đi đến, người cuối cùng là y tá cầm quyển sổ nhỏ đi tới trước mặt Vân Tiểu Tiểu, "Tiểu thư, cô là người nhà của sản phụ phải không? Xin cô ký tên!""Hả, được." Vân Tiểu Tiểu ngay cả bút cũng cầm không vững, run rẩy viết tên của mình.Trên đường tiến về phòng sinh, trong hành lang đi qua đi lại, có vài sản phụ nữ có thai, bên người đều có chồng đi cùng.Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn qua, một tia ý thức cuối cùng, nhìn một sản phụ đi song song cạnh mình đang nắm chặt tay người đi chung, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.Trước mắt chợt thoáng qua hình ảnh hỗn độn ——"Mẹ, mẹ, mẹ phải dũng cảm lên, em trai rất nhanh sẽ ra đời!""Mẹ đừng sợ, đã có con và ba ở bên cạnh mẹ!""Người một nhà chúng ta, vĩnh viễn ở chung một chỗ!""Tiểu Ngư nhi. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Mẹ không sợ. . . . . . Bởi vì bên mẹ luôn có tình thân. . . . . .""Có người thân cái gì cũng không sợ nữa . . . . ."". . . . . ."Lại một trận đau nhức truyền đến, giống như muốn xé rách cô thành trăm mảnh, Hạ Hải Dụ choàng mở mắt, đưa tay hướng về phía Vân Tiểu Tiểu, hơi thở mong manh nói, "Tiểu Tiểu. . . . . . gọi cho Đường Húc Nghiêu. . . . .""Hả?.. Ừm!" Vân Tiểu Tiểu trong lúc bối rối cố ổn định lại lý trí, lấy điện thoại di động ra nhấn số của Đường Húc Nghiêu, sau đó đặt bên tai của Hạ Hải Dụ.Tút tút tút. . . . . .Tút tút tút. . . . . .◎ ◎ ◎Giờ phút này Đường Húc Nghiêu đang trong phòng hội nghị, các trưởng bộ phận lần lượt báo cáo, mỗi lần hội nghị đều phải kéo dài mất hai giờ.Điện thoại đặt bên tay trái, chợt chấn động vang lên.Đường Húc Nghiêu dừng một chút, ánh mắt quét về phía điện thoại đang rung chuyển trên bàn, tiếng lòng run lên bần bật.Không biết vì sao , theo trực giác của mình, anh nghĩ cú điện thoại này là từ Mĩ gọi đến!Hải Dụ. . . . . . Có phải là em không. . . . . . Có phải không. . . . . ."Căn cứ vào báo cáo điều tra thị trưởng mới nhất . . . ." Một vị trưởng bộ phận đang nhiệt tình nói.Đường Húc Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, tim lập tức như muốn nhảy tới cổ họng.Ngón tay run run, ấn nút trả lời, giọng nói trầm hồi xưa nay mang theo run rẩy, "Alo . . . . .""Đường Húc Nghiêu. . . . . . Là em. . . . .cục cưng sắp sinh… sinh. . . . . .em muốn cho hai chúng ta cơ hội cuối cùng. . . . . . giờ mới bắt đầu đau bụng sinh, nếu như anh có thể bay đến, có lẽ sẽ kịp. . . . . . Nếu . . . . . . Nếu anh có thể xuất hiện đúng lúc cục cưng sinh. . . . . . Chúng ta…. Chúng ta sẽ ở cùng nhau, không bao giờ rời xa nữa!"Nói xong, Hạ Hải Dụ liền không nhịn được đau đớn, điện thoại di động từ tay tuột xuống đất.Đồng thời, nước mắt cũng trượt xuống khóe mắt.Mặc cho số phận quyết định tất cả vậy!"Mau! Đẩy vào phòng sinh!"◎ ◎ ◎"Hải Dụ!" Đường Húc Nghiêu chợt đứng dậy từ chỗ ngồi, đang lúc mọi người kinh ngạc liền chạy ra khỏi phòng họp.Hải Dụ. . . . . . Chờ anh. . . . . .Cục cưng. . . . . . Chờ ba. . . . . .Hãy chờ anh. . . . . .Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, cũng là cơ hội duy nhất trong kiếp này. . . . . .